Từ lúc tiếp nhận vị trí chủ tịch Ủy ban Chủ sở hữu, tính tình cậu ba nhà họ Dung càng ngày càng táo bạo, vừa há miệng đã mắng chửi người.
Những người kia hưng phấn mất lý trí, có lẽ trong lòng không phục, nhưng không có người nào dám công khai phản bác gã ta.
Rất nhanh, bọn họ đã yên tĩnh, ngoan ngoãn xuống lầu.
Không tới nửa giờ, mưa axit lại cuốn tới, rào rào rơi xuống.
Khương Ninh cảm thấy kinh ngạc, thế hệ con cháu siêu giàu đi dép lê đã trưởng thành rồi.
Nếu như gã ta không kịp thời ngăn lại, đoán chừng lại có một đợt người bị mưa axit tiễn đi.
Khu nhà thì đã thoát nạn, còn bên ngoài... Lời hay rất khó để khuyên mấy tên đáng chết.
Phía chính phủ đã dự đoán trước, mưa axit có thể sẽ lặp đi lặp lại, dù cho trời trong xanh cũng không nên nóng lòng ra ngoài, nên chờ tin tức từ các bộ phận liên quan.
Hết lần này tới lần khác, con người trời sinh có tâm lý phản nghịch.
Mưa axit lúc mưa lúc tạnh, khu nhà nhanh chóng gặp phải vấn đề mới—— Thiếu nước.
Cho dù bọn họ dùng tiết kiệm, nước vẫn tiêu hao khá nhanh, dù không dùng hết cũng sẽ hư hại, dù đun sôi trước khi uống, ruột vẫn trống rỗng như cũ.
Thiên tai nhiều năm, đã sớm không có nước sạch, căn bản không có cách nào trữ nước trong thời gian dài.
Không ít người bắt đầu mượn nước trên kênh khu nhà.
Nước chính là sinh mệnh, ai sẽ nhường lại nước chứ, dù trong tay có, lúc này cũng chỉ đành im lặng, nguồn nước đều bị ô nhiễm, giúp người cũng phải có giới hạn, ai sẽ nhường lại mạng sống của mình.
Không ai lên tiếng, da mặt dày chỉ có thể điểm danh từng người.
Cuối cùng, ai cũng giả chết không online.
Khương Ninh cũng giả chết.
Cũng may, chính phủ nhanh chóng đưa ra phương án, từ ngày kia trở đi mọi người có thể lấy nước ở quảng trường thị chính, người dân có nhu cầu có thể lấy nước.
Đám người reo hò, nhưng rất nhanh lại rầu rĩ, làm sao để mang nước về?
Trong kênh khu nhà nhiệt liệt thảo luận, Khương Ninh ôm chăn đi ngủ hoàn toàn không biết gì, sau đó có người nhất định sẽ không để cô sống dễ dàng.
Cậu ba nhà họ Dung tìm tới cửa, thậm chí còn gọi cả Tần Xuyên: “Chị, anh rể, có thể cho em mượn quần áo bảo vệ của hai người không?”
Khương Ninh kinh ngạc: “Cậu còn thiếu quần áo bảo vệ sao?”
Nhà địa chủ cũng không dư lương thực, cho dù có, cũng không thể tùy ý cho cậu ba tiêu xài, ông cụ Dung chỉ đồng ý cho hai bộ.
Không giải quyết vấn đề nguồn nước, người trong chung cư sớm muộn sẽ chết khát. Cậu ba nhà họ Dung có tính toán của mình, nhà nước lấy chung cư làm đơn vị, cấp cho hai thùng nhựa Polyethylene một trăm lít, có thể phòng mưa axit.
“Chị, nhà chị cho mượn quần áo bảo vệ, chủ sở hữu sẽ thay phiên gánh nước trở về.”
Đưa quần áo bảo vệ không cần bỏ công, Khương Ninh hơi suy tính rồi đồng ý: “Nhà tôi chỉ có hai bộ quần áo bảo vệ, chỉ có thể cho mượn một bộ.”
Không gian vẫn còn, nhưng tận thế nhiều năm như vậy, đâu thể tuỳ tiện tỏ vẻ giàu có.
Cậu ba nhà họ Dung không có ý kiến, nhà số 49 và nhà số 50 đều đưa một bộ, thêm hai bộ nhà họ Dung, mỗi ngày phái bốn người ra ngoài lấy nước, một ngày ba lần vừa đi vừa về, các nhà dùng ít một chút miễn cưỡng sẽ không bị khát.
Cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Nhóm chủ sở hữu sau khi biết được tin tức đều rất vui vẻ, nhao nhao nghe theo sự sắp xếp của cậu ba nhà họ Dung.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng cuống quýt, quần áo bảo hộ vô cùng cồng kềnh, mà một lít nặng một cân, hai người khiêng một trăm cân nước về, suýt nữa thì mệt phát khóc.
Một đường lảo đảo nghiêng ngả, may mắn chính phủ phát thùng nhựa để đựng, nếu không nửa đường sẽ đổ hết.
Trở về còn phải phát cho từng nhà, cả người mệt chết không nói, bả vai còn ứ máu sưng lên.
Nhưng dù như vậy, tìm đường sống vẫn là bản năng, không có người nào nguyện ý dễ dàng từ bỏ.
Mà tất cả chủ sở hữu thay phiên nhau, vài ngày mới vòng một lần.
Ôi, nếu sớm biết ngàn vàng khó mua, nếu trong tay mình cũng có quần áo bảo hộ, thì có thể nằm ngửa ở nhà chờ người khác mang nước tới cửa là xong.