Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 700

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 700 -

Láng giềng vài năm, Đậu Đậu thỉnh thoảng sẽ đưa ra lời khuyên, đám xấu xí đôi khi sẽ sang, tài nấu nướng của hai cha con Tần Xuyên có chút tiến bộ. Hắn ta không những lấy rượu ngon cất giấu ra, còn định đích thân vào bếp thể hiện vài đường.

Sau đó, thất bại chẳng chút bất ngờ.

Cuối cùng, họn họ vẫn chọn ăn lẩu, nước lẩu còn là Khương Ninh đưa.

Rất đa dạng các loại thịt, nồi lẩu Malatang tươi và thơm, trái lại cậu ba nhà họ Dung sửa tính ồn ào ba hoa ngày trước, cầm đũa lên là ăn, ăn không ngừng.

Chờ đến khu bụng được nhồi hòm hòm, gã ta bắt đầu mời rượu đám Khương Ninh: "Nào, tôi kính chị và anh rể một ly, còn cả lão Tần, nếu như không có mọi người... tóm lại đều ở trong rượu."

Mời ba ly liên tục, sau đó gã ta uống không dừng lại được, thậm chí còn ôm bình khoác lác.

Đây chính là rượu trắng đấy, người anh em!

Tần Xuyên biết gã ta có tâm sự, cũng không mở lời khuyên uống ít một chút.

Vệ tinh rơi liên tục trên bầu trời, giờ phút này có thể ăn thịt uống rượu, giây lát sau có khả năng đã bị đập chết.

Người may mắn còn sống sót trên trái đất giống như chuột, chỉ có thể sống sót trong hang chuột, một ngày nào đó nếu không cẩn thận ló đầu ra, rất có thể sẽ bị ông trời nện chết như đập chuột đất.

Áp lực vài năm nay, không điên đã là kỳ tích.

Trong lòng Tần Xuyên buồn bực, uống theo gã ta mãi, không bao lâu đầu lưỡi đã to.

Hắn ta nấc rượu, vẻ mặt mê mang và rầu rĩ: "Cậu Hoắc, em dâu, hai người nói xem thiên tai còn có thể kết thúc hay không?"

Bất kể là Hoắc Dực Thâm hay Khương Ninh thì đều không thể đưa ra đáp án chính xác, bởi vì hai người cũng không biết.

Khương Ninh cũng rót hai ly rượu trắng: "Mong rằng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó."

"Cô nói xem, ngày nào vệ tinh có thể không rơi đây?" Tần Xuyên lắc bình theo: "Hay nói, ngày nào vệ tinh không rơi nữa, điều gì đang chờ đợi chúng ta?"

Bầu không khí này sắp khiến Khương Ninh cũng đè nén: "Quan tâm chuyện phía sau làm gì, chúng ta có thể sống thì sống, không thể sống cũng mong được chết sảng khoái chút."

Loảng xoảng chút đã nện sạch, không phải sống không bằng chết do sự ăn mòn của mưa axit, hoặc là giống bá tổng bị liệt muốn chết không xong.

Cậu ba nhà họ Dung đưa tay cào tóc, gào trong cơn say: "Chị, chị muốn chết thế nào?"

Nghe câu này, Khương Ninh liếc nhìn gã ta: "Nếu được chọn, tôi muốn chết được sướng."

Ánh mắt cậu ba nhà họ Dung mơ màng: "Ừ, chị chết vì sướng, được một người đàn ông tốt giống như anh rể."

Ê, hình như câu này không có gì sai, Khương Ninh chủ động gắp thức ăn cho Hoắc Dực Thâm: "Anh vất vả rồi."

Ăn chút uống chút, cậu ba nhà họ Dung say ngoắc cần câu, nằm nhoài ra bàn bất tỉnh nhân sự.

Tần Xuyên không thể không cảm thán: "Cậu ba cũng khó, trước kia là công tử lụa là ăn nhậu chơi bời, giờ bảo bỗng chốc đảm đương trách nhiệm lớn như thế, có lẽ áp lực trong lòng cũng lớn."

Hắn ta ít nhiều gì cũng nghe được chút tin đồn, ông cụ có ý nâng đỡ gã ta, đã buông rất nhiều chuyện.

Bất ngờ và ngày mai, không biết cái nào sẽ đến trước, nếu như lần này ông cụ không gượng được, nhà họ Dung giờ đã năm bè bảy mảng.

Một thế hệ gia tộc từ đây sa sút, đoán chừng đến khi đó cũng chẳng được vài người có kết cục tốt.

Là một người ba, Tần Xuyên đồng cảm sâu sắc, nếu ngày nào đó bản thân chết đi, Tiểu Mục e rằng còn thảm hơn cậu ba.

Khương Ninh nên ăn thì ăn nên uống thì uống, ai biết có còn bữa tiếp theo hay không.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Dực Thâm cõng cậu ba nhà họ Dung say bí tỉ trở về.

Người ta có chiều cao có sức khỏe, vóc dáng cũng ổn, Tần Xuyên hoàn toàn không thể cõng được.

Trở lại nhà số 50, đánh răng rửa mặt, vào trong xe ngủ.

Hai người nhanh chóng nằm xuống, Hoắc Dực Thâm ôm Khương Ninh lại không hề buồn ngủ: "Hình như Tần Xuyên và cậu ba nhà họ Dung đang thăm dò chúng mình."

Khương Ninh cũng có cảm giác này: "Bây giờ khu nhà đều xem nhà số 50 như chong chóng đo chiều gió, anh nói xem có phải bọn họ đang nghi ngờ chúng mình không?"

Bình Luận (0)
Comment