Hoài nghi là chắc chắn, cả hai người ai cũng tinh hơn cả quỷ, chỉ là nghi ngờ về mặt nào mà thôi.
Hoắc Dực Thâm cảm thấy, bọn họ muốn biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, dẫu sao trước đây nhà số 50 đều có dấu vết để lần theo, nhưng hiện tại thì không còn.
Khương Ninh dựa vào lồng ngực anh: "Anh nói xem, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Hoắc Dực Thâm hôn lên trán cô: "Chỉ cần chúng mình ở bên nhau là được, cùng đối diện với tất cả thảm họa."
Vệ tinh tiếp tục rơi giống như mấy đứa trẻ không khống chế được, đông một chày tây một búa, rơi bao nhiêu, rơi thế nào và muốn đập xuống nơi đâu đều phụ thuộc vào yêu thích của nó,
Vận may của khu nhà khá ổn, cho đến lúc này vẫn chưa chào đón lần giá lâm thứ hai của chúng, nhưng nhà máy đốt rác phát điện của nhà nước bị đập, dẫn đến hỏa hoạn cháy suốt hai ngày hai đêm.
Ngọn đèn trên đường không còn ánh sáng.
Cũng không biết sau này còn cơ hội sáng nữa hay không.
Buổi đêm, ba người một chó ngồi trên sân thượng ăn đồ nướng, ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Đậu Đậu ăn cá mực nướng, con mắt bỗng nhiên trợn tròn: "Anh ơi, mưa sao băng!"
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đồng tử Hoắc Dực Thâm lập tức trợn trừng: "Đi nhanh!"
Khương Ninh vô thức nhìn theo, chỉ thấy, mưa sao băng màu đỏ xuất hiện trên bầu trời đêm, càng ngày càng gần...
Đỏ giống như máu, ngọn lửa hừng hực, khoảng cách gần như cảm thấy sắp sượt qua mặt, lỗ chân lông cũng có thể cảm nhận được sức nóng.
Phóng đại, phóng đại, phóng đại vô hạn, tựa như lao đến trước mặt.
Nhưng khi chớp mắt lần nữa, lại dường như cách rất xa.
Ba người một chó bỗng nhảy dựng lên, đồ nướng, bia và bàn ghế cũng không cần, nhấc chân lên là chạy xuống dưới nhà, nhanh nhẹn chui vào trong xe.
Khương Ninh nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."
Ghế ngồi chống nổ, có thể đỡ được xung kích.
Sợ chó bị thương, Hoắc Dực Thâm ôm lấy nó và thắt vào cùng một chỗ với mình.
Tiếng va đập kịch liệt, thanh thế to lớn kéo dài, dù là chiếc SUV nặng đến mười lăm tấn thì cũng đang chao đảo.
Va chạm kéo dài vài chục phút, cảm giác vô cùng dài, lại dường như trong gang tấc, trái tim đập mạnh theo.
Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, hô hấp cũng dâng lên tận cổ họng.
Sau đó, thế giới yên tĩnh trở lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không một ai có hành động thiếu suy nghĩ, mà chờ trong xe trọn nửa tiếng mới ra ngoài.
Kênh khu nhà ồn ào điên rồi, có người nói là mưa vệ tinh rơi xuống, có người nói lại là động đất.
"Đậu má, có phải trái đất sắp nổ tung hay không? Nổ chết bọn tao luôn đi!"
"Có thể là quái thú ngoài hành tinh tấn công chúng ta, chết chắc rồi, chúng ta chết chắc rồi."
Cãi đến cãi đi, chung quy lại vẫn là sợ hãi, lòng người bàng hoàng.
Khương Ninh cau mày, trước sau không nói gì, mí mắt nháy khiến lòng dạ cô bực dọc khó chịu.
Một giờ sau, bộ đàm vang lên, cậu ba nhà họ Dung gọi sang: "Chị, là mưa vệ tinh rơi."
Nghe giọng nói của gã, Khương Ninh có linh cảm không hay: "Rơi xuống chỗ nào?"
"Núi Thạch Cẩm."
Núi Thạch Cẩm? Trái tim Khương Ninh bỗng chốc nặng nề.
Dựa theo khảo sát địa chất, núi Thạch Cẩm là một ngọn núi lửa đã tắt hàng tỷ năm, kể từ khi lịch sử được ghi lại đến nay, nó chưa từng phun trào, mấy nghìn năm qua đều là khu danh lam thắng cảnh.
Rốt cuộc là chết hàng tỷ năm, hay là ngủ say hàng tỷ năm?
Nếu như chỉ là ngủ say, va chạm kịch liệt như vậy, có thể... hay không.
Tắt bộ đàm, Khương Ninh bắt đầu đau lòng.