Hoắc Dực Thâm lo lắng hỏi: "Sao thế?"
"Núi Thạch Cẩm năm đó bọn em đi hái thuốc là một ngọn núi lửa đã tắt hàng tỷ năm, vừa nãy bị mưa vệ tinh rơi xuống va chạm liên tục."
Hoắc Dực Thâm cau mày: "Em nghĩ rằng va chạm sẽ khởi động nó?"
"Em không biết, có thể là em nghĩ nhiều."
Khương Ninh hít một hơi thật sâu khiến bản thân tỉnh táo lại, im lặng trọn mười mấy phút mới lên tiếng: "Không thì, chúng mình rời khỏi nơi này đi?"
Va chạm mạnh mảng kiến tạo là sớm hay muộn, có lẽ đến thời điểm đó cũng như thế, nhưng Thành phố Phượng được xem là thành phố ven biển. Đến lúc đó, sẽ gây ra cơn sóng thần lớn, cho dù có tàu thủy cũng không chịu được.
So với biển lớn, chẳng phải đất liền khá an toàn hơn hay sao, cho dù sau này thế sự xoay vần, nhưng chỉ cần chọn đúng nơi, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội xả hơi.
Hoắc Dực Thâm cân nhắc thêm: "Được, chúng ta rời đi."
Dù đến đâu, nơi có người thân yêu thì đó mới là nhà.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Ninh không che giấu, trực tiếp gọi lại cho cậu ba nhà họ Dung: "Tôi hơi lo sự va chạm của vệ tinh sẽ khiến núi lửa phun trào, dự định rời khỏi Thành phố Phượng, các cậu tự cân nhắc, hoặc là nghe theo ý kiến của chính phủ."
Dù sao cũng là suy đoán, cô cũng không thể kéo người khác xuống cống cùng.
Đồng thời, cô còn báo với đám Tần Xuyên và Trương Siêu: "Tôi tính đi, chính các anh tự quyết định."
Quá đột ngột, ai nấy đều ngơ ngác.
Trương Siêu sững sờ: "A Ninh, cậu định đi đến đâu?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ, tớ dự định rời khỏi Thành phố Phượng trước rồi tính sau."
Tần Xuyên cũng choáng váng, sao lại bất thình lình muốn đi? Trong tay hắn ta còn khá nhiều vật tư, chưa chắc đã có thể mang hết đi.
Cho dù mang đi được, thì đặt chân ở nơi nào?
Cục diện chết chóc khắp nơi thiên tai, ngay cả đoàn kết sinh tồn cũng khó đến vậy, đi đến địa điểm mới ngay cả dừng chân cũng thành vấn đề.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, Khương Ninh không rảnh cũng không có sức quan tâm, dẫu sao ngay cả bản thân cô có thể sống sót hay không vẫn còn là ẩn số.
Hạ quyết tâm, bọn họ thu dọn đồ đạc trong đêm.
Còn chưa rõ tình hình sau đó ra sao, hai người mang đi toàn bộ những thứ có thể vận chuyển, ngay cả khung cửa và cửa sổ cũng không buông tha, còn cả bồn trồng gì đó.
Lần này, người quen làm gái đểu như Khương Ninh không quên đám thỏ, cô cầm chiếc lồng đi về phía sân sau.
Ơ, Đại Hôi và Tiểu Bạch đâu?
Con cái cũng không thấy.
Cho rằng chúng nó bị dọa vì vụ va chạm, Khương Ninh tìm khắp sân sau một lượt, choáng cái là không có cái bóng của đám thỏ.
Chưa từ bỏ ý định, cô tìm kiếm đống cỏ khô trong hốc, bà... má...
Thế mà lại đào một cái hang sâu, chạy trốn xuyên tường.
Rõ là con thỏ xỏ lá phản chủ!
Có quỷ mới biết sắp trải qua chuyện gì, hay mặc kệ không quan tâm bọn chúng, không vào bụng người khác thì cũng là chết trong thiên tai.
Nhớ đến thịt thỏ của mấy năm này, Khương Ninh buộc lòng ra ngoài tìm chúng.
Ăn con cháu của bọn chúng là sự thật, nhưng cô không có ý định ăn cha mẹ anh hùng, dẫu sao thiên tai đã ập đến trong nhiều năm như vậy.
Nhưng mà, Đại Hôi và Tiểu Bạch đi rất kiên quyết, khắp nơi đều không có bóng dáng bọn nó.
Khương Ninh muốn tóm anh chó đến, chắc chắn có thể bắt được chúng nó không sót con nào.
Nhưng cô lại nghĩ hay là bỏ qua, nếu như chúng có thể sống thì xem như là phong phú giống loài, không thể thì xem như số mệnh.
Vừa về đến sân, mấy người Trương Siêu và Lục Vũ tìm đến bàn bạc: "A Ninh, chúng ta định rút đến đâu?"
Đang nói, Tần Xuyên cũng mở cửa sân ra: "Đúng thế, nếu chúng ta rút, vậy thì rút đến đâu?"