Nhìn bọn họ, Khương Ninh yên lặng suy nghĩ.
Đúng là cô không biết đi đâu, theo bản năng cô muốn rời xa bờ biển và núi Thạch Cẩm, chỉ cần ở bên người thân của mình thì đi đâu cũng được.
Nhưng mấy năm nay, bất kể là Tần Xuyên hay Lục Vũ và Trương Siêu, cho đến cậu ba nhà họ Dung và các chủ sở hữu khác trong khu nhà đều lấy nhà số 50 làm hình mẫu, bắt chước từ trong ra ngoài.
Nếu không, vì sao mấy năm nay nhà họ Dung đều chủ động kết giao, thậm chí cậu ba nhà họ Dung còn nói trước cho cô biết chuyện vệ tinh va chạm vào núi Thạch Cẩm.
Có lẽ tin tức này đến từ chính phủ, gã ta nói đơn giản vì muốn biết lựa chọn của cô, từ đó đưa ra lựa chọn có lợi cho nhà họ Dung.
Nếu bọn họ còn ở khu nhà thì không sao, đóng cửa rồi sẽ không ai biết bí mật của nhà số 50, nhưng ra ngoài thì khác.
Không ai biết sắp xảy ra chuyện gì, lỡ như bọn họ gặp phải tai ương không thể chống lại bằng sức người thì phải sống thế nào?
Mấy năm nay, cô hơi lo lắng, tuy bản thân và Hoắc Dực Thâm luôn tận tâm bồi dưỡng Đậu Đậu, nhưng lòng người là điều khó đoán nhất.
Đậu Đậu sẽ lớn lên, sau này thậm chí có thể kết hôn rồi sinh con, thân mật với người yêu và gia đình, một khi cô bé lâm vào cảnh khó khăn không thể chấp nhận, liệu có nổi lòng tham không?
Mà giờ có nhiều người noi theo cô bé, ánh mắt tràn ngập khát vọng đối với cuộc sống.
Khi con người ta chưa tới đường cùng, họ đều anh tốt tôi tốt mọi người tốt, có thể đưa than sưởi ấm hoặc dệt hoa trên gấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng một khi họ đứng giữa sự sống và cái chết thì sao?
Vào lúc virus sương mù dày đặc, Tần Xuyên có thể lấy cơ thể mình để thử thuốc cho con, có lẽ hắn ta không sợ chết, nhưng tuyệt đối không muốn con trai chết.
Cô tin rằng Trương Siêu và Lục Vũ sẽ không hại cô, nhưng nếu trong tình huống Trịnh Vỹ Lệ hoặc Đinh Kỳ phải chết thì sao?
Trong lòng bọn họ, cô có thể quan trọng hơn các cô ấy không?
Lúc mới quen, có lẽ Hoắc Dực Thâm không quan trọng bằng Trương Siêu và Lục Vũ, nhưng hai người đã trải qua nhiều năm sống chết cùng nhau như vậy, còn thân mật cùng giường chung gối.
Nếu thật sự phải chọn một trong hai, Khương Ninh biết rất rõ đáp án của mình.
Cho nên cô cũng không ôm hy vọng xa vời với người khác trong chuyện mình không làm được.
Cô suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói: “Em muốn đến căn cứ quân sự thành phố Huệ, nếu thích hợp thì ở lại, không thích hợp thì chọn chỗ khác.”
Bọn họ sẽ không đến căn cứ chính phủ thành phố Gia, ngay cả nhà họ Dung cũng bị ép trở về thành phố Phượng thì có thể thấy được đấu tranh nội bộ kinh khủng cỡ nào, thế lực khắp nơi thay nhau trỗi dậy, mà Khương Ninh cũng không phải người tốt tính nên không cần chạy lung tung.
Nếu không ở được thành phố Huệ, có lẽ bọn họ sẽ tới nơi cao hơn mực nước biển.
Trong lúc thiên tai đầy rẫy nguy hiểm, chưa chắc bản thân Khương Ninh có thể an toàn thoát nạn, nói gì đến việc bảo vệ hoặc chăm sóc người khác.
Mấy người Trương Siêu bản lĩnh không tệ, Tần Xuyên có anh em cấp dưới, gặp nguy hiểm cũng không bó tay chịu trói, nếu không vẫn còn có chính phủ.
Biết Khương Ninh muốn đi căn cứ quân sự, trong mắt Tần Xuyên hiện lên sự mất mát. Căn cứ quân sự không phải nơi ai cũng có thể vào, với khả năng của hắn ta thì chắc chắn là không đạt tiêu chuẩn.
Hắn ta chỉ có thể rút lui và xin tha, đến căn cứ chính phủ thành phố Gia, hơn nữa phải nhanh đến trước nhiều người sống sót khác.
Mất mát thì mất mát, nhưng Tần Xuyên biết rõ trên đời không có bữa tiệc nào không tan. Bọn họ đã sống dựa vào nhau trong rất nhiều năm, nói hắn ta không mang ơn là giả.
“Cô và cậu Hoắc giữ sức khỏe, hi vọng tương lai còn có cơ hội gặp mặt.”
Khương Ninh gật đầu: “Các anh cũng vậy, đừng dễ dàng từ bỏ.”