Tần Xuyên lựa chọn rõ ràng, lập tức triệu tập anh em, muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì bọn họ ở.
Hắn ta lựa chọn nhanh chóng, nhưng Lục Vũ lại khó khăn.
Trịnh Vỹ Lệ đánh nhau phạm lỗi, bị đuổi ra khỏi căn cứ chính phủ, nằm trong sổ đen, muốn trở về là điều không thể.
Danh sách đen được chia sẻ, nếu một người bị đuổi khỏi căn cứ chính phủ, dù tài giỏi hơn nữa thì căn cứ quân sự cũng sẽ không nhận.
Lục Vũ hiểu rõ điều này, không muốn liên lụy Trương Siêu và Đinh Kỳ, nói: “Các cậu đến căn cứ quân đội, tôi và Vỹ Lệ sẽ nghĩ cách khác.”
Trương Siêu không đồng ý: “Không được, chúng ta đã cùng trải qua nhiều năm như vậy, đi đâu cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trịnh Vỹ Lệ mở miệng: “Ba người các cậu theo A Ninh đến căn cứ quân sự, đừng để bị tôi liên lụy.”
Mấy người có ý kiến trái ngược nhau, nhất thời không ai nghe ai.
Khương Ninh đưa ra ý kiến: “Nếu không mọi người đến căn cứ quân sự trước, thật sự không được thì hãy tính sau?”
Như vậy cũng được, ít nhất bây giờ không phải lúc tranh luận, ngộ nhỡ căn cứ quân đội sửa lại nội quy thì sao?
Lục Vũ vui vẻ nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi, có việc cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Khương Ninh khéo léo đáp lại: “Các cậu đi trước đi! Chúng tôi có khá nhiều đồ, chưa đi luôn được.”
Lục Vũ nhanh mồm nhanh miệng: “Không sao, chúng tôi không có đồ đạc gì cả, có thể giúp hai người một tay.”
Trương Siêu là người biết quan sát, âm thầm kéo Lục Vũ, lập tức đồng ý: “Được, chúng tôi chờ cậu ở căn cứ quân đội, cậu và anh Thâm phải chú ý an toàn nhé.”
Khương Ninh ôm bọn họ: “Hai người cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Trên đường trở về, Lục Vũ hơi khó hiểu: “A Ninh và anh Thâm chỉ có hai người, đồ trong tay lại nhiều, chúng ta không giúp thì ai giúp, ngộ nhỡ trên đường hai người họ gặp phải người xấu hoặc ăn cướp thì bảo vệ người hay vật tư đây?”
Trương Siêu giải thích: “A Ninh và anh Thâm cày cuốc ở thành phố Phượng nhiều năm nên không thiếu vật tư đâu. Họ rời đi đột nhiên thế này, sẽ có rất nhiều thứ không mang đi được nên phải dành thời gian đi xử lý.”
Vật tư chính là sinh mệnh, những năm nay ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc có thể tin tưởng, ai lại giao mạng sống vào tay người khác.
Nếu đổi lại, anh ấy cũng sẽ không như vậy, cho nên A Ninh làm thế không có gì đáng trách.
Lúc này Lục Vũ mới nhớ ra, A Ninh còn có trực thăng và nhiên liệu.
Không nói đến trực thăng, nhiên liệu thì chắc chắn cô không thể mang hết vì còn phải tìm chỗ chuyển nhượng hoặc mua bán nữa.
Anh ấy nghĩ quá đơn giản, hy vọng hai người có thể bình an rời đi, thành công đến căn cứ quân sự.
Mấy người không nói gì nữa, về đến nhà là vội vàng thu dọn đồ đạc.
Bọn họ không có nhiều đồ, có thể nhét hết vào một chiếc xe địa hình.
Lúc này trời còn chưa sáng, Trương Siêu lái xe đến nhà số 50, trong những năm họ ở lại thành phố Phượng đã được hai người quan tâm rất nhiều nên cho dù rời đi cũng phải nói lời tạm biệt.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh ấy vẫn không xuống xe, mà quay lại rời đi.
Mặc kệ họ có thể gặp lại hay không, hy vọng đối phương có thể sống tốt.
Nếu có cơ hội, hy vọng một ngày nào đó mình cũng có năng lực chăm sóc bọn họ, trả lại ân tình nhiều năm.
Rời đi, trở về, rồi lại rời đi, mỗi một lần như vậy, tâm trạng anh ấy đều khác nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa lần nào phức tạp như lần này.
Khương Ninh đứng trên sân thượng, đưa mắt nhìn chiếc xe địa hình biến mất trong bóng đêm, trong lòng vô cùng rối ren.
Hoắc Dực Thâm đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Dù là tài năng hay bản lĩnh thì họ cũng hơn người khác rất nhiều, đi đâu cũng có thể sống tốt.”
“Ừ.” Khương Ninh gật đầu.
Tin tức nhà số 50 chuyển đi lan truyền rất nhanh, rất nhiều chủ sở hữu rối rít hoảng hốt.
Ngay cả mấy người đó cũng phải rời đi thì những người bị tra tấn đến mức sống dở chết dở như bọn họ phải làm sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao bật đài phát thanh chú ý tin tức chính phủ. Nếu không dò la tin tức về hướng đi của nhà họ Dung, họ sẽ phải quyết định thế nào?
Khi cậu ba nhà họ Dung biết được quyết định của Khương Ninh, tâm trạng giống cảnh mười nghìn con ngựa cỏ chạy như điên, nhưng không dám có bất kỳ sơ suất nào, lập tức đưa tin cho ông cụ già.
Ông cụ Dung cau mày, sau đó đứng dậy, đi tới trung tâm thị chính ngay trong đêm.
Hai giờ sau, ông cụ Dung trở về, vẻ mặt nghiêm túc.
Bà Dung và mấy đứa con đều không ngủ, vội vàng nghênh đón, hỏi chuyện: “Ông nó à, tình huống thế nào rồi?”
“Các bộ phận liên quan đã đặc biệt đến khu vực xung quanh núi Thạch Cẩm để thăm dò, thiết bị phát hiện ra chấn động, không loại trừ khả năng núi lửa đã chết ngủ say hàng tỉ năm sẽ phun trào.”
Thiết bị tốt nhất đã bị phá hủy trong thiên tai, chỉ có thể dùng phương thức phục cổ để kiểm tra, đo lường và nhiều lần thăm dò được chấn động liên tục.
Không ai dám chắc chắn núi lửa sẽ không phun trào, càng không biết rõ quy mô và mức độ phun trào, nếu là loại núi lửa hủy diệt các nước gồm các đảo ở phương Bắc trong chớp mắt kia thì cư dân khu vực xung quanh đều sẽ chết.
Nghĩ đến tai họa virus sương mù trước kia, bà Dung kinh hồn bạt vía, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”