Núi Thạch Cẩm chỉ cách thành phố Phượng mấy chục kilomet, một khi siêu núi lửa phun trào, dung nham của nó cũng có thể nuốt chửng một thành thị.
Cho dù chuyện không nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn dẫn tới tai họa tro núi lửa và ô nhiễm không khí thì sao?
“Nhà số 50 đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi rồi.” Cậu ba nhà họ Dung mở miệng hỏi: “Nhà chúng ta có định rời đi không?”
Lãnh đạo chính phủ hai thành phố họp suốt đêm để thảo luận, đến bây giờ còn chưa có chính sách rõ ràng, khiến ông cụ Dung nhất thời do dự.
Cậu ba nhà họ Dung không do dự: “Con nghĩ có thể rời đi trước, nếu như núi lửa không phun trào thì trở về cũng không muộn.”
Đúng là họ có chút của cải, nhưng so với chính phủ thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Cậu cả và cậu hai đồng ý: “Ba, con thấy thằng ba nói không sai. Chính phủ có nhiều tài sản, một khi rút lui sẽ liên quan đến các ngành nghề cùng tất cả cư dân, bọn họ rút dây động rừng, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị kỹ càng.”
Không ai hy vọng xảy ra tai nạn, nhưng nếu thật vậy thì bọn họ đạp gió cũng không chạy kịp.
Ông cụ Dung suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng gõ nhịp quyết định: “Chuyển!”
Trong khoảng thời gian ngắn, các bộ phận liên quan đều thu dọn gia sản.
Ông cụ Dung nhìn mọi người bận rộn, tâm trạng nặng trĩu đầy phức tạp, gọi đứa lớn vào phòng làm việc: “Ngoại trừ căn cứ chính phủ, nhà chúng ta không còn đường lui nào khác.”
Nếu bọn họ rời đi rồi lại trở về thì quả thật hơi ngại, nhưng phe phái trong căn cứ chính phủ phức tạp, người có vật tư có thể sai khiến ma quỷ, chắc chắn chuyện bọn họ trở về không thành vấn đề, chỉ là mất mặt thôi.
Trong lúc thiên tai tận thế, thể diện đã là gì, tính mạng mới là quan trọng nhất.
“Ba, đến lúc đó con tìm bọn họ nói chuyện.”
Mấy năm qua, cậu ba nhà họ Dung đã không còn điên cuồng và tự phụ như lúc trước.
Ông cụ Dung nhìn gã ta, trong lòng cực kỳ không nỡ: “Thằng ba à, ba đưa cả nhà đến căn cứ chính phủ, con không cần đi theo đâu.”
Cậu ba nhà họ Dung kinh ngạc: “Ba, ba nói gì vậy?”
“Con hãy đến căn cứ quân sự!” Ông cụ Dung đứng dậy, đi tới vỗ vỗ bả vai gã ta: “Ba tin tưởng vào năng lực của con, con sẽ vào được mà không gặp vấn đề gì.”
Cậu ba nhà họ Dung không hiểu, vì sao ông cụ già phải quyết định như vậy?
Nghe tin tòa nhà bị vệ tinh đánh sập, ông cụ Dung có dự cảm không tốt, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng khó khăn.
Cho dù ông ta có gia tài bạc triệu, nhưng lại không bồi dưỡng ra hậu duệ ưu tú, thằng ba chỉ hơi nổi bật trong mấy đứa con.
Ông cụ Dung lo sợ nhà họ Dung sẽ chấm hết.
Căn cứ quân sự không chỉ quản lý nghiêm ngặt mà còn tập hợp đầy đủ khoa học kỹ thuật cùng lực lượng quốc phòng. Đó là căn cứ ngòi lửa danh xứng với thực, không phải là nơi căn cứ chính phủ có thể so sánh.
Ông ta không có tư cách mang theo người nhà vào đó, nhưng tin rằng một mình thằng ba thì vẫn có cơ hội.
Ông ta không thể đặt trứng gà trong cùng một rổ, mà cần truyền lại huyết mạch nhà họ Dung.
Cậu ba nhà họ Dung khiếp sợ: “Ba, ba nói bậy bạ gì đó.”
“Ba cùng mẹ con có thằng cả và thằng hai đi cùng, con cứ việc nghĩ cách vào căn cứ quân sự là được, không cần suy nghĩ nhiều đến cái khác. Tóm lại là nếu con chịu đựng được thì người một nhà sẽ gặp nhau, nếu không chịu được thì...”
Ông cụ Dung thở sâu: “Đừng ham vui như trước kia, hãy tiếp tục sống tốt!”
Đầu cậu ba nhà họ nhà họ Dung ong ong: “Chúng ta là người một nhà, không có chuyện tách nhau ra.”
Cho dù căn cứ chính phủ tốt xấu lẫn lộn, nhà họ Dung có thể mất hết gia tài thì vẫn có thể nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Ông cụ Dung kích động, chống gậy tới hỏi: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn bướng bỉnh thế?”
Sau khi chịu hơn mười gậy đòn, cậu ba nhà họ Dung đã bị ép đồng ý.
“Con đến căn cứ quân sự, không nên mải chơi, lúc cần cúi đầu thì phải cúi đầu, đừng sống quá nghĩa khí, chịu thiệt chút để không mất mạng.”