Trịnh Vỹ Lệ thấy hai người nhắc tới Khương Ninh thì quan tâm hỏi: "Đậu Đậu, A Ninh đi đâu rồi?"
Đậu Đậu buồn bã: "Bọn em bị bão cát thổi bay nên em cũng không biết anh trai và chị dâu bây giờ ra sao nữa?"
Một trận bão cát đột ngột xuất hiện làm cho những người sống sót không kịp chuẩn bị, Đinh Kỳ và Trịnh Vỹ Lệ cũng bị tách khỏi Trương Siêu và Lục Vũ, biển cát mênh mông không có tung tích.
Chỉ mong bọn họ đều bình an, không có chuyện gì, sau này sẽ có cơ hội gặp lại.
Nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm để suy nghĩ chuyện buồn, bên ngoài còn có kẻ địch phải đối phó.
Vết thương của Đinh Kỳ sâu tới xương nên rất khó cầm máu.
Mọi người bị nhốt trong bão cát nhiều ngày đã cực kỳ yếu ớt, nếu vẫn không cầm máu được sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đậu Đậu không hề hoảng loạn khi đối mặt với nguy hiểm, cô bé đọc lại những kiến thức mình đã thuộc làu làu rồi thử ấn huyệt cầm máu cho cô ấy.
Đó đều là những kinh nghiệm Khương Ninh truyền lại cho cô bé, còn dặn cái này có thể bảo vệ tính mạng vào thời điểm quan trọng.
Không ngờ đúng là có hiệu quả thật, có thể thấy rõ máu chảy chậm lại.
Đậu Đậu chịu trách nhiệm băng bó, Trịnh Vỹ Lệ chịu trách nhiệm phòng thủ để đề phòng bọn độc ác bên ngoài xông vào như ong vỡ tổ.
Cả ba đã quá mệt nên cầm lấy đồ ăn trên bàn lấp đầy bụng, không thèm để ý đến sự hỗn độn khắp phòng.
Ăn no mới có sức đánh với bọn chúng.
May mà bọn trộm tổng cộng chỉ có ba mấy người, trong phòng đã chết mười mấy người lại toàn là những kẻ có địa vị cao.
Những người bên ngoài không có ai có chủ kiến đứng ra chỉ huy, bọn chúng lại dè chừng khẩu súng trong tay Đậu Đậu nên lúc này đều bị dọa sợ.
Bản lĩnh của Đậu Đậu rất nhanh nhẹn sạch gọn, hành động mạnh mẽ không hề dè chừng, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy cô bé ra tay trong nhiều năm ở chung vừa qua, cả hai đều không nhịn được mà cảm thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm dạy quá tốt.
Cô gái nhỏ bình thường nhìn rất mềm mại ngọt ngào, ra tay lại nhanh như gió.
Ba người vội vàng ăn cho no rồi bắt đầu phân công hợp tác.
Cả ba xác định xong nhiệm vụ của mỗi người, Trịnh Vỹ Lệ có trách nhiệm dẫn đầu.
Cô ấy mới bước ra cửa phòng đã có người cầm đao xông tới, miệng còn quát to: "Giết!"
Trịnh Vỹ Lệ giơ ống thép chặn lại cái đao đang chặt tới, Đinh Kỳ xông lên đâm mấy đao vào ngực của kẻ đó.
Đây là sự ăn ý sau vài năm hợp tác, không cần phải nói nhiều với nhau.
Người thứ hai đã nhanh chóng lao tới, Đậu Đậu bắn một phát chính xác.
Chỉ trong nháy mắt đã chết hai người, những kẻ khác đều hoảng hốt đứng dậy, không ngờ hôm nay lại gặp phải bà La Sát.
Trịnh Vỹ Lệ quát lớn: "Đại ca của mấy người đã bị bọn tôi chém thành mười tám khúc, không muốn chết thì cút đi còn ai muốn chết cứ xông tới, tôi sẽ đưa mấy người đi đoàn tụ với bọn họ!"
Giọng nói tràn đầy khí thế, một nắm đấm nện xuống đập nát khung cửa, đúng là oai phong ngang ngược.
Thật ra cô ấy bị đau đến mức muốn phun một ngụm máu nhưng mà dù là vận động viên quyền anh hay nhân viên an ninh thì khí thế có thể đe dọa được đối phương là thứ quan trọng nhất khi gặp kẻ địch.
Trịnh Vỹ Lệ hiểu biết rất rõ về điều này.
Địa bàn của nhóm trộm cướp này vốn không lớn, dù là đại ca, anh Hai hay anh Chín, anh Mười đều bị đám đàn bà thối này giết chết.
Trong lòng những tên đàn em này vốn đã sợ hãi, thấy cọp mẹ dùng một nắm đấm đập nát khung cửa, giết chết hai người chỉ trong nháy mắt, cô gái nhỏ còn có súng trong tay làm cho bọn chúng bị sợ vỡ mật.
Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình, bọn chúng vội vàng bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại.
Bọn chúng vừa rời khỏi, cả ba đột nhiên thả lỏng, cơ thể lắc lư sắp ngã xuống.
Đậu Đậu tự nhéo chân mình để tỉnh táo hơn: "Hai chị, bọn họ lúc nào cũng có thể quay lại, chúng ta không thể ở đây lâu được."
Bão cát bên ngoài đã dừng lại, Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ cũng vội vàng tìm Trương Siêu, Lục Vũ: "Được, chúng ta thu thập xong rồi đi."
Ba người cũng không tách ra, bọn họ cảnh giác kiểm tra hang núi một lần, xác định không có ai giấu trong bóng tối mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bọn họ đã nhanh chóng tìm được kho vật tư, những gói hàng to nhỏ bày trên mặt đất là đồ những kẻ đó cướp của những người sống sót hoặc nhặt từ các thi thể bên ngoài.
Đinh Kỳ bị thương nghiêm trọng nên Đậu Đậu muốn tìm một ít thuốc men, tiếc là tận thế đã tới lâu như vậy rồi, ai mà chẳng thiếu thuốc chứ?