Trong bảy phụ nữ vào phòng có ba người đang phản kháng, bọn họ dũng cảm đánh nhau với mấy người đàn ông.
Đậu Đậu cất lưỡi dao sắc bén lại rồi tặng một viên kẹo đồng cho người giữ cửa nghe được âm thanh tới hỗ trợ.
Anh trai chỉ cách bắn súng đảm bảo nhất chính là bắn vào đầu.
Tiếng thét chói tai của những người phụ nữ cộng thêm những người đàn ông đang liên tục xông vào hỗ trợ làm cho cảnh đánh nhau trong phòng càng thêm rối loạn.
Đậu Đậu đâm mạnh một nhát rồi đẩy đối thủ vào trong góc.
Cô bé đang bị sốt nên cơ thể rất yếu ớt, phải dùng nhiều sức mới giải quyết xong đối thủ vậy nên không chú ý tới lưỡi đao đang chém tới sau lưng mình lúc này.
"Đậu Đậu cẩn thận!"
Đột nhiên có người đẩy cô bé ra.
Đậu Đậu va vào tường, cô bé phát hiện Đinh Kỳ vừa cứu mình.
Đinh Kỳ nâng tay che lại theo bản năng, máu tươi lập tức bắn ra.
Đối phương muốn giết người, hắn ta vừa giơ đao chém thêm một nhát về phía cô ấy vừa chửi bậy.
Đậu Đậu giơ tay bắn một phát súng vào ót của kẻ đó.
Đùng, cô bé lại xử một tên.
Cô bé hoảng hốt nói: "Chị A Kỳ, chị có sao không?"
Sắc mặt của Đinh Kỳ trắng bệnh, cô ấy cắn răng nói: "Còn chưa chết được, làm thịt bọn họ trước rồi nói tiếp."
Nói xong cô ấy lại đánh ngã một người đàn ông rồi dùng chân kẹp chặt cổ của gã đó sau đó đấm liên tục, không thèm để ý đến cánh tay vẫn còn đang chảy máu.
Trịnh Vỹ Lệ giơ ghế dài đập vào người đàn ông đối diện, lập tức tiễn kẻ đó lên Tây Thiên ăn cơm.
Kẻ địch liên tục xông tới, ba người đều lao ra ngoài, cướp được dao găm thì đâm, cướp được đao thì chém, còn người kia thì giơ súng bắn.
May mà có sự huấn luyện điên cuồng của anh trai nên Đậu Đậu chỉ cần bóp cò là lại có một đóa hoa màu đỏ nở rộ.
Có súng, các cô có súng trong tay!
Dù là Đinh Kỳ hay Trịnh Vỹ Lệ đã không còn là người hiền lành gì qua nhiều năm rèn luyện ở tận thế.
Có lẽ Đậu Đậu được bảo vệ rất tốt nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cô bé giết người.
Hôm nay, hoặc là các cô phải chết, hoặc là bọn họ chết, mọi người đều chiến đấu bằng cả tính mạng.
Có mấy kẻ bên ngoài nghe được tiếng súng thì tỉnh lại, không hề xông vào một cách ngu ngốc.
Người đàn ông trong phòng bị dọa sợ bởi ba người phụ nữ điên cuồng giết người trước mặt, trong lúc hoảng loạn, hắn ta bắt lấy một người phụ nữ đang sợ đến mức trắng bệch cả mặt để đe dọa: "Bọn mày đừng tới đây, nếu không tao sẽ xử nó."
Đinh Kỳ nhặt một cây búa dính máu nằm trên mặt đất rồi tiện tay ném tới.
Mặc dù cánh tay bị thương nên không chính xác lắm nhưng vẫn chém trúng vào cơ thể của người đàn ông.
Mẹ nó, mấy con đĩ không muốn sống này vậy mà không thèm để ý tính mạng của người khác.
Ơ, nếu Đinh Kỳ để ý tính mạng người khác thì ai sẽ để ý tính mạng của cô ấy chứ?
Bên ngoài vẫn còn có người khác nhưng viên đạn chỉ có hạn, Đậu Đậu cầm lấy con dao nhỏ của Trịnh Vỹ Lệ đưa qua rồi ném về phía người đàn ông đang xông tới.
Dao nhỏ cắm chặt vào trái tim.
Người đàn ông ngã rầm xuống, chết không nhắm mắt.
Lúc này hoàn toàn không có ai dám xông vào, xác chết thê thảm của mấy người đàn ông nằm khắp nơi trong phòng, có khoảng mười mấy người.
Những người phụ nữ khác cũng không còn bao nhiêu, mấy người đó chạy trốn lung tung nên bỏ mạng hoặc ôm đầu trốn vào góc nhưng bị mấy người đàn ông dùng đao chém chết.
Mạng sống ở tận thế chỉ bé như cọng rơm.
Mặc dù không có trận đánh hôm nay thì các cô gái đó cũng không thể có kết cục tốt trong tương lai.
Có thể lựa chọn nhưng không thể thay đổi số phận.
Đậu Đậu cắt một miếng vải sạch từ trên cơ thể của một người đàn ông rồi vội vàng băng bó cho Đinh Kỳ: "Chị A Kỳ, cảm ơn chị."
Nếu Đinh Kỳ vừa rồi không che đao thay mình thì chị ấy cũng sẽ không bị thương.
Cánh tay bị chém rất nặng, máu tươi chảy ào ào.
"Đồ ngốc, nói cảm ơn gì chứ." Đinh Kỳ yếu ớt cười nói: "Năm đó nếu chị dâu của em không cho chị thuốc trị virus sương mù thì chị cũng đã chết từ sớm rồi."
Nói đến cùng thì cô ấy vẫn nợ Khương Ninh nên có cơ hội phải trả lại.