Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 717 - Chương 718

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 718 -

Không chỉ mình Đậu Đậu có khứu giác nhạy bén, mà đám phụ nữ kia cũng nhận thấy được mùi nguy hiểm rõ ràng, cho dù mùi đồ ăn có thơm ngon mê người đến mấy thì bọn họ vẫn sợ tới mức run bần bật, liều mạng trốn ra sau.

Ánh mắt của bọn chúng giống như muốn ăn thịt người vậy.

Đậu Đậu không sợ, sợ thì có ích gì, bây giờ bọn họ chính là cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.

Bản thân càng sợ hãi thì bọn chúng lại càng hưng phấn.

Cô bé âm thầm liếc qua đám người kia, đừng nhìn bọn chúng vẫn đang ăn uống thỏa thích, nhưng trên người ai cũng giắt dao găm hoặc dao nhọn, trên mặt tên đàn ông cầm đầu có vài vết sẹo dữ tợn, trên eo giắt một khẩu súng.

Khẩu súng đấy rất quen mắt, chính là khẩu súng Hoắc Dực Thâm đưa cho Đậu Đậu.

Cả căn phòng chỉ mình gã có vũ khí nóng.

Có điều người có thể tổ chức một nhóm lấy bắt người cướp của làm nguồn kiếm sống thì không thể nào coi thường bản lĩnh của bọn chúng được.

Mấy người họ bị đẩy vào trong, đám đàn ông dùng đôi mắt như dã thú quan sát họ, giống như nhìn những con mồi sắp rơi vào miệng, vừa phấn khởi vừa khát máu.

Có người lập tức nuốt nước miếng, gã ta gặm xong lạp xưởng hấp rồi lau qua hai tay dính đầy dầu mỡ, lộ ra hàm răng vàng khè: “Đại ca, đám hàng này đúng là ngon thật đấy.”

“Ui trời, lại còn có một bông hoa hồng đang e ấp cơ à.”

“Non nớt thật đấy, đợi lát nữa đại ca ăn thịt xong thì cho tụi em húp miếng canh là được.”

Bọn chúng không những nói mà còn đẩy Đậu Đậu một cái, suýt nữa làm cô bé ngã vào lòng tên đàn ông cầm đầu.

Đậu Đậu lảo đảo đứng vững lại.

Những người phụ nữ khác thi nhau kêu lên, nhưng bọn họ càng phản kháng thì càng khiến người ta hưng phấn, rất nhanh đã bị đám đàn ông kia ôm vào trong lòng, người thì sờ soạng sàm sỡ họ, người thì cầm đồ ăn nhét vào trong miệng họ.

Thấy Đậu Đậu đứng im không nhúc nhích, gã không vui nhếch mày lên: “Muốn tao tự ra tay à?”

Gã thích phụ nữ chủ động.

Đậu Đậu lộ ra nét sợ hãi, nhưng vẫn nhút nhát đứng trước mặt gã, cô bé chậm rãi vén váy mình lên…

Không ngờ con nhóc nhỏ này lại biết điều đến thế, mắt của gã sáng rực lên, bưng chén lên nốc một ngụm rượu trắng, vừa đặt chén rượu xuống định động vào cô bé, không ngờ xoẹt một tiếng trước mắt, khẩu súng giắt bên eo đã bị cướp mất.

Gã phun ra mấy câu chửi thô tục, ra tay định đánh con nhóc nhỏ kia, hôm nay không làm cho con nhóc đó kêu ba gọi mẹ, thì mạng của gã cũng cho con nhóc đó luôn!

Không ngờ gã vừa mới chuyển động, phần cổ đột nhiên phun máu tung tóe, ngay sau đó là cảm giác đau đớn dữ dội.

Cổ gã như vòi nước bị vặn gãy, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Không thể hô hấp, cho dù gã có há miệng to hết cỡ cũng không được.

Mắt gã trợn to như chuông đồng, hai tay ôm chặt lấy cổ, nhưng không thể ngăn nổi chất lỏng ấm nóng không ngừng trào ra từ kẽ ngón tay.

Đám anh em khác đều gấp không chờ nổi, mỗi người ôm một cô vuốt ve ngấu nghiến, còn Đậu Đậu lại đứng trước mặt gã chặn tất cả tầm mắt khác, cầm súng thành thạo đùa nghịch, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.

Cô bé nhìn gã, đôi mắt tựa dê con, đơn thuần, ngây ngô, rực rỡ, giống như đóa hoa chớm nở đón tia nắng ban mai.

“Mày, mày…”

Cổ họng nuốt gió, gã đàn ông nói không ra lời, ngón tay liều mạng chỉ về phía Đậu Đậu.

Gã không bao giờ có thể ngờ được, một cô gái ngây thơ nhìn có vẻ vô hại, lại có thể giết người không chớp mắt, thậm chí còn nở nụ cười.

Đậu Đậu giơ hai tay lên, nhẹ nhàng bẻ gãy cổ gã.

Sau hai âm thanh khác, cuối cùng cũng có người nhận ra điều bất thường: “Mẹ kiếp, đồ đàn bà thối tha!”

Vừa dứt lời, đã bị cô gái có dáng người nhỏ nhắn một chân đá bay.

Cô bé lập tức nhấc bình rượu trên bàn lên nện vào trán tên đàn ông, nắm chặt bình rượu bị vỡ, không chút nháy mắt thọc mười mấy nhát vào ngực gã ta…

Một người phụ nữ có khung xương lớn hơn một đấm đập nát cằm tên đàn ông bên cạnh, cướp lấy dao găm bên hông rồi đâm vào tim gã ta.

“Á!”

Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, những phụ nữ khác sợ đến mức tái xám mặt mày, ào ào gân cổ lên hét.

Bình Luận (0)
Comment