Mấy người phụ nữ được đưa đến căn phòng khác, mỗi người được nửa bát nước, một cái bánh bao chay ngũ cốc đen xì.
Họ đều là những người chịu đựng đủ việc hết nước thiếu đồ ăn, nên nhìn thấy thức ăn là mắt ai cũng sáng rực lên, duỗi tay cướp như quỷ chết đói, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch nước, điên cuồng nhét bánh bao chay cứng đờ nguội lạnh vào mồm, còn đâu vẻ tinh xảo trước bão cát.
Ăn vội ăn vàng, liều mạng nuốt xuống, cuối cùng ho dữ dội.
Đậu Đậu vẫn hôn mê, có người thấy trên bàn vẫn còn một phần thức ăn, lập tức lao đến định cướp.
Nhưng bị người phụ nữ đang chăm sóc Đậu Đậu đẩy ra: “Mọi người đều là phụ nữ với nhau, đừng có quá đáng quá.”
Người đàn bà bị đẩy ra bất mãn nói thầm: “Đó lại không phải con của cô, đến bản thân sống được hay không còn chưa biết, đúng là lo chuyện bao đồng.”
Ánh mắt cô ấy lạnh như băng: “Có tin tôi giết cô không?”
Mấy người họ không cam lòng, nhưng thấy sắc mặt cô ấy lạnh lùng lộ ra sát khí, nên nhất thời không ai dám phản bác.
Uống nước ăn đồ ăn xong, bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại, có người hoảng loạn nói: “Bọn họ bắt chúng ta lại làm cái gì?”
Không ai trả lời cô ta.
Người phụ nữ kia cho Đậu Đậu uống nước, xé bánh bao chay thành từng miếng nhỏ nhét vào miệng cô bé.
Nghỉ ngơi được tầm nửa tiếng, thấy bọn họ đã khá hơn chút, tên đàn ông kia đưa bọn họ đến một cái ao: “Xuống tắm rửa sạch sẽ vào, đợi lát nữa làm được việc thì mấy người tha hồ ăn ngon uống tốt.”
Dứt lời, gã ta đạp từng người xuống một.
Nước ao để tắm rửa cũng là nước, mấy người họ cũng không rảnh kêu gào, chỉ liều mạng dùng hai tay vốc nước lên uống.
Đậu Đậu rửa mặt xong, quay sang nói với người vừa chăm sóc mình: “Cảm ơn chị ạ.”
Vừa mới tắm sạch xong, quần áo đã được đưa tới.
Đồ nửa cũ nửa mới, vừa nhìn là biết đã có người mặc qua rồi, còn là người chết hay người sống thì không rõ lắm.
Đậu Đậu mặc quần áo xong đi ra, làm mấy tên đàn ông nhìn sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
Đậu Đậu chóng mặt vô cùng, suýt nữa đụng vào người bọn chúng.
Ôi em gái nhỏ yếu ớt thật, ngay cả đi đường cũng không vững, làm người ta nhìn mà đau lòng chết đi được.
Hiếm khi bọn chúng mềm lòng như vậy, nên cũng không đánh cô bé.
Đậu Đậu nở nụ cười cảm kích với bọn chúng: “Cảm ơn các anh.”
Giọng cô bé khàn khàn, mang theo sự nũng nịu và hồn nhiên, làm trái tim của một số tên trong chúng chấn động, bất giác nghĩ đến đứa con gái đã mất nhiều năm của chính mình.
Tuổi này vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Đậu Đậu đi phía cuối dòng người, cô bé hơi cụp mắt xuống, nhưng thật ra đang vểnh tai lên nghe.
Trải qua ba năm đêm vô tận, phần lớn thính lực của người may mắn còn sống sót đều nhạy hơn, cô bé loáng thoáng nghe được tiếng gió ở bên ngoài, đoán chừng hang động này không quá lớn.
Đám đàn ông này nhìn có vẻ hung ác, nhưng cô bé tạm thời chưa phát hiện vũ khí nóng trên người chúng.
Hang động không lớn, mấy người họ nhanh chóng được dẫn tới một căn phòng giống phòng khách trong hang động, bên trong có bảy tám người đàn ông đang ngồi, trên bàn bày đầy bánh bao chay, cơm, thịt xông khói, lạp xưởng thơm nức mũi cùng với rượu trắng đựng trong bình.
Mỗi người đều đang ăn ngấu ăn nghiến.
Dưới sự bảo vệ của anh trai và chị dâu, người mà Đậu Đậu từng thấy không nhiều lắm, nhưng dù là lần đầu tiên gặp được trong lòng cô bé biết rõ, đám người trước mắt không thể gọi là con người.
Bọn chúng có được lớp da của con người, nhưng mùi tỏa ra từ cơ thể lại nói cho cô bé biết đó là một đám ác ma.
Đám ác ma ăn thịt người!
Mấy năm gần đây môi trường không ngừng chuyển biến xấu, cho dù bọn chúng có chặn đường cướp bóc cũng không cướp được thứ gì tốt cả, vì để sống sót đến cuối cùng ngay cả người bọn chúng cũng không buông tha.
Đám phụ nữ gầy trơ xương bị giam cầm trong hang động chính là minh chứng cho tội ác của bọn chúng.
Lần này có thể uống rượu ăn thịt đều là nhờ bão cát ban tặng, bọn chúng nhân lúc hiểm nguy bắt người cướp của, cướp được không ít đồ tốt.