Khương Ninh đứng lại rồi cảnh giác nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Thứ đó trốn trong sương mù, thỉnh thoảng nó lại di chuyển một chút.
Khương Ninh lấy đèn pin ra, một chùm sáng lớn chiếu tới.
Đó là một đôi mắt.
Cơ thể nó trốn đằng sau nham thạch chỉ lộ ra một nửa cái đầu, lỗ tai hình như hơi cử động.
Khương Ninh di chuyển đèn pin, cô xác định đó là một đôi mắt.
Không phải là đôi mắt của con người.
Bên trong có cảnh giác, mờ mịt, mệt mỏi và cố chấp.
Nước mắt của cô đột nhiên trào ra, cô nức nở nói: "Cola?"
Cái đầu trong sương mù hơi cử động, cơ thể run rẩy bước ra từ sau nham thạch: "Ẳng... Ẳng... Ẳng..."
Ban đầu nó chỉ đi, sau đó bắt đầu chạy, nó lảo đảo lao vào lồng ngực của Khương Ninh.
Nó rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cô cảm giác nó chỉ cần lắc đầu mấy cái sẽ bị rớt xuống.
Nó bước đi khập khiễng yếu ớt, còn có vài chỗ bị chảy nước mủ trên người.
Nếu không có ánh mắt quen thuộc thì dù nó đứng trước mặt mình, Khương Ninh cũng sẽ không nhận ra được.
Trên bụng nó có một vết thương dài đã dùng kim khâu lại, vết thương kết vảy rồi nhưng còn chưa cắt chỉ.
Có thể nhận ra lúc trước nó bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
Ngoại trừ Hoắc Dực Thâm thì còn có ai có thể khâu lại miệng vết thương cho nó chứ?
Cảm xúc của Khương Ninh sụp đổ, cô ôm lấy chó con nghẹn ngào trong cổ họng: "Cola, Hoắc Dực Thâm đâu rồi? Nói cho tao biết anh ấy ở đâu!"
"Ẳng ẳng ẳng..."
Chó con nhào vào lòng cô khóc, đến sức lực để vùng vẫy cũng không còn nữa.
Chân của nó bị cắt ngang nên chảy máu rất nhiều, không biết nó làm sao có thể gắng sức tìm tới đây được.
Là pháo hoa, nó nhìn thấy pháo hoa.
Chó con khóc xong thì cắn quần áo của cô kéo mạnh, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử buồn bã.
Nó không thèm để ý đến móng chân đã sưng mủ và đau nhức hay cơ thể đang lung lay sắp ngã xuống.
Cô thấy nó dù khập khiễng vẫn cố chấp vội vàng đi trước thì trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, Khương Ninh đi nhanh tới ôm nó lên: "Nói cho tao cách tìm được Hoắc Dực Thâm được không?"
Nó đã được huấn luyện viên dạy dỗ nhiều năm nên nghe hiểu tiếng người, thông minh đến mức có thể dùng chân chỉ đường.
Rẽ phải, đi tới.
Cô vừa ôm chó con vừa nhét bánh bao súp nóng hổi vào miệng nó.
Còn có cả món chân giò mà nó thích ăn nhất nữa.
Chó con đang ăn nhưng vẫn dùng chân xoa mắt mình, tiếng kêu đau buồn đàng lúc càng lớn.
Khương Ninh nghe hiểu được, Hoắc Dực Thâm đang gặp nguy hiểm!
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Tới chỗ rẽ, cô đột nhiên bị mất phương hướng.
Chó con nôn nóng nhảy xuống đất, nó cố chấp muốn dẫn đường mặc dù phải chịu vết thương trên chân, nó càng đi càng nhanh, lúc sau còn bắt đầu chạy nước rút.
Bão cát đã vùi lấp cả con đường, lở đất và cơn mưa lớn lại chia cắt địa hình thêm một lần nữa.
Chó con đi trên con đường lầy lội, bơi qua dòng sông đục ngầu đầy nguy hiểm...
Cả hai hết rẽ trái rồi rẽ phải, đi xuyên vài chỗ nguy hiểm đang xảy ra sạt lở, lúc cô đến trước một hang động đơn sơ cũng đã qua hai mấy tiếng rồi.
Xung quanh hang động có hơn mười thi thể, rất nhiều xác chết đã bắt đầu bốc mùi thối rữa nhưng còn có mấy cái còn có thể nhận ra được vẻ bề ngoài, vết cắn đầy trên thân thể, yết hầu đã bị xé ra.
Xác chết còn mới, là do chó con gây ra.
Khả năng lớn là Hoắc Dực Thâm đã giết những cái xác cũ.
Anh và nó đang bảo vệ lẫn nhau.
Khương Ninh đứng trước cửa động, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô không dám đi vào vì sợ kết quả không được như mình mong muốn.
Chó con vội vàng: "Gâu!"
Khương Ninh hít sâu rồi cúi đầu đi vào trong.
Hang động rất tối, cô đưa tay sờ thử trong túi cấp cứu nhưng thấy cái túi đã trống rỗng.
Đi thêm một chút đã cảm thấy chật chội đến mức không thể đứng được.
Người đang bị thương khó mà đi vào được, có lẽ chó con đã giấu Hoắc Dực Thâm vào đây.
Nó bò rạp người đi vào trong rồi dùng hết sức để cắn quần áo của anh kéo ra bên ngoài.
Khương Ninh chạm vào một bàn tay lạnh lẽo.
Trái tim cô như ngừng đập.
Cô không dám kéo, sợ mình chỉ kéo nhẹ đã làm nó bị đứt lìa.