Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 729 - Chương 730

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 730 -

Khương Ninh dùng tay sờ khuôn mặt chỉ còn da bọc xương của Hoắc Dực Thâm, trán anh rất nóng nhưng cơ thể lại cực kỳ lạnh.

Chỉ trong nháy mắt, nước mắt đã làm cảnh tượng trước mặt cô trở nên mơ hồ.

Cuối cùng cô cũng tìm được anh.

Hiện giờ không phải lúc để cô buồn bã, Khương Ninh vội vàng dẫn cả người và chó vào trong không gian.

Bóng tối biến mất, ánh sáng hơi chói mắt.

Lúc này cô mới nhìn rõ được Hoắc Dực Thâm, khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt của anh đã biến mất chỉ còn lại một cơ thể tái nhợt gầy đến trơ cả xương.

Gầy, gầy đến mức không còn nhìn rõ bề ngoài, hơi thở đứt quãng.

Khương Ninh dùng tay kiểm tra cơ thể cho anh, thắt lưng có vết va chạm, trên đùi có một vết thương do đạn đã bắt đầu hư thối và có giòi...

Cơ thể của anh bị thương rất nhiều chỗ nhưng lại đưa thuốc cho chó con, còn khâu lại vết thương cho nó, nhường cơ hội sống sót cho nó.

Rõ ràng anh bị thương eo không thể cử động nhưng vẫn muốn đối phó với những người đang thèm thịt chó.

Cô không thể tưởng tượng được anh đã trải qua mười mấy ngày này như thế nào?

Khương Ninh đút cho anh một chút nước đường rồi tiêm thuốc, sau đó cô lấy hòm thuốc ra bắt đầu rửa sạch vết thương trên đùi anh...

Cô tiêm cho anh một mũi thuốc gây tê rồi cẩn thận cắt bỏ thịt thối, rửa sạch miệng vết thương và may lại.

Có lẽ cô không có cảm giác gì khi cắt thịt của người khác nhưng đây chính là Hoắc Dực Thâm, anh còn bị nhiễm trùng đến mức nguy hiểm tính mạng nên bàn tay cầm dao giải phẫu của Khương Ninh vẫn luôn run rẩy.

Hơn mười ngày, đây đã là kỳ tích rồi.

Nếu là người khác chắc đã chết từ sớm.

Có lẽ anh luôn luôn chờ để có thể tận tay đưa chó con cho cô.

Hốc mắt cay xè nên rất khó chịu, Khương Ninh cố gắng hít sâu.

Cô xử lý xong vết thương bên ngoài mới bắt đầu kiểm tra cái lưng cực kỳ thê thảm của anh.

Chó con rên ư ử liên tục ngoài cửa, âm thanh mang theo cảm xúc phức tạp, giống như đang tự trách kèm theo áy náy...

Khương Ninh tốn mất mấy tiếng mới xử lý sạch sẽ xong toàn bộ vết thương trên người anh, anh vừa giảm nhiệt lại bắt đầu sốt lại, nhịp tim còn xuất hiện vấn đề vào lúc điểm nguy hiểm nhất.

Cô vội vàng tiến hành cấp cứu, tiêm cho anh một mũi Adrenaline.

Có lúc, tâm trạng của Khương Ninh đấu tranh dữ dội.

Cô không phải là bác sĩ chuyên khoa, mặc dù cô đã học được không ít kiến thức từ viện sĩ Lý và Mã Quang Niên nhưng chỉ học Trung y.

Nhưng mà cô hiểu nếu cô không tiêm thuốc thì Hoắc Dực Thâm sẽ không chịu đựng nổi.

Thật ra cô không còn cách nào khác ngoài việc tiêm mũi tăng cường.

"Hoắc Dực Thâm, anh nhất định phải vượt qua, anh còn có vợ, có em gái, còn có Cola nữa, anh không thể bỏ rơi bọn em được!"

Cô nắm chặt tay anh, liên tục nói chuyện.

Chó con phá cửa chạy vào, nôn nóng đến mức chạy xung quanh giường.

Khương Ninh nói chuyện lung tung với anh.

Cô cũng không biết mình đã nói cái gì, cô cảm giác dường như mình đã nói xong lời nói của cả đời người.

Có lẽ là anh còn chưa tới số nên nhịp tim của anh cuối cùng cũng ổn định lại.

Cô tiếp tục đút nước đường và một nửa bát cháo trắng cho anh...

Lúc nào anh cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng nên Khương Ninh không dám rời khỏi, cô mệt thì nằm bên cạnh ngủ một lúc, tỉnh dậy lại ghé vào tai anh chuyện trò.

Cô đặt đồng hồ báo thức rồi cho anh uống thuốc và nước đúng giờ.

Khương Ninh chăm sóc Hoắc Dực Thâm, chó con lại ở cạnh con sen.

Nó thấy cô còn đang ngẩn ngơ thì đưa một cái chân của mình tới.

Khương Ninh vừa tự trách vừa áy náy, cô vội vàng xử lý miệng vết thương cho chó con.

Cô giải quyết xong hai chân của nó lại cho nó uống mấy viên thuốc rồi bắt đầu cắt chỉ vết khâu trên bụng nó.

Nó đã quen với việc đánh nhau nên không hề sợ đau, ánh mắt nó sáng ngời nhìn Hoắc Dực Thâm rồi lại nhìn Khương Ninh.

Cô vuốt ve đầu nó: "Cola, cảm ơn mày vẫn luôn bảo vệ anh ấy."

Chó con thấy huấn luyện viên còn đang hôn mê nên phát ra tiếng kêu buồn bã, ngồi trông cùng với con sen.

Khương Ninh đau lòng những chuyện đau khổ mà nó đã trải qua trong thời gian này nên nhẹ nhàng xoa đầu chó: "Yên tâm ngủ đi, lần này tới lượt tao canh gác cho."

Chó con nghe hiểu ý của cô nên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô canh chừng đến sau nửa đêm thì tình trạng của Hoắc Dực Thâm mới ổn định hoàn toàn, chó con cũng không bị sốt, bây giờ cô mới khép lại mí mắt nặng trịch của mình.

Không biết cô đã ngủ được bao lâu, trong lúc Khương Ninh còn đang mơ màng thì đã bị đẩy cho tỉnh.

"Gâu!"

Chó con đang đẩy cô, tiếng sủa của nó rất vội vàng, cái đuôi vẫy liên tục.

Bình Luận (0)
Comment