Khương Ninh đang rất vui vẻ, đạp xe càng ngày càng nhanh: "Chị đưa em đến chỗ này."
Đậu Đậu nhẹ nhõm, chị dâu mấy ngày rồi không về nhà, cô bé còn tưởng rằng cô gặp nguy hiểm.
"Chị dâu, thực ra em không bị ai bắt nạt hết." Không có người ngoài, cô bé giải thích với Khương Ninh: "Tối qua, em lén trùm bao tải rồi đánh cậu ta, nhưng không đánh vào mặt.
Cậu ta đã đắc tội với nhiều người, hoàn toàn không thể đoán được là em đánh."
Nếu không phải phải đợi chị dâu về, thì vốn dĩ cậu ta sẽ không sống được đến ngày hôm nay.
"Làm tốt lắm." Không ngờ trong nhà lại có người biết tính toán đến vậy, lúc này Khương Ninh mới thả lỏng: "Đậu Đậu, em đã trưởng thành rồi, sau này gặp vấn đề có thể tự quyết định, mọi chuyện đều phải đặt sự an toàn và tính mạng của bản thân lên hàng đầu."
Đậu Đậu vui mừng vì được khen ngợi, nếu anh trai ở đây thì tốt biết mấy.
Sau hơn một giờ đạp xe, khi xương cốt của Đậu Đậu như sắp rời ra, bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi.
Con chó cảm nhận được có động tĩnh, liền chạy ra đón.
Trong nháy mắt nhìn thấy Cola, nước mắt Đậu Đậu trào ra, chạy đến ôm con chó không buông: "Cola, mày có sao không?" Cô bé lo muốn chết luôn rồi!
"Gâu!"
Đậu Đậu sốt ruột, phấn khích ôm con chó không buông: "Anh trai đâu rồi?"
Con chó cắn vào ống quần cô bé, kéo vào nơi kín đáo.
Mười mấy ngày xa cách, hai anh em cuối cùng cũng gặp lại nhau, Đậu Đậu suýt nữa nhào đến: "Anh!"
Khương Ninh vội vàng nhắc nhở: "Đừng, anh em đang bị thương."
Đậu Đậu không kìm được mà khóc, cô bé đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng anh trai có thể không còn.
Không ngờ, chị dâu thực sự có thể tìm được.
Cô bé cẩn thận, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Anh, anh bị thương ở đâu vậy?"
Không muốn cô bé lo lắng, Hoắc Dực Thâm mỉm cười nói: "Không sao đâu, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Nơi bọn họ tìm được khá yên tĩnh, không có chuyện quan trọng thì không ai đến, Khương Ninh nhân lúc Đậu Đậu không để ý, lấy ra nhà xe từ trong không gian.
Cả hai cùng giúp sức, đưa Hoắc Dực Thâm vào trong xe.
Chiếc xe rất mới, thật sự rất nổi bật.
Khương Ninh lấy hai thùng bùn phun lên bên ngoài thân xe, cho dù bị người khác nhìn thấy cũng có lý do giải thích.
Đậu Đậu và con chó leo lên đồi, dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh.
Sau nửa ngày, cô bé xuống đồi, mặt trầm ngâm nói: "Chị, chúng ta bị theo dõi."
Khương Ninh nhăn mày: "Đám người quần là áo lượt ở trại tái định cư đó à?"
Đậu Đậu gật đầu, tự trách mình đã gây rắc rối cho chị dâu.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, sắp tối rồi.
Cô bé đi đến sườn núi để điều tra, thật sự thấy bóng đen di chuyển tới lui ở ngọn núi phía đối diện.
Đứng rất bất cần tùy tiện, tên miệng méo ngậm điếu thuốc chẳng phải là cậu ấm kia sao?
Ôi, cậu ta to gan đến mức ăn cắp súng của ba để đi gây rối với người khác.
Thiên đàng có cửa mà không vào, địa ngục không lối lại chen chân vào.
Muốn đi đầu thai vội vã như vậy, sao có thể không để bọn họ toại nguyện được.
Tổng cộng có tám người.
Khương Ninh lấy hai khẩu súng bắn tỉa từ cái cặp lớn ra, chia một khẩu cho Đậu Đậu.
Lắp bộ giảm thanh, thành thạo nhắm mục tiêu, mỗi người xử lý bốn người.
Cách hàng trăm mét, tên quần là áo lượt hít mạnh một hơi thuốc, cánh tay bị quấn băng gạc trắng, cơn đau sau khi phẫu thuật lấy đạn khiến cậu ta trở nên vô cùng cáu kỉnh: "Kiểm tra kỹ chưa, con đàn bà đáng ghét có thật là ở trong đó không?"
Tay sai trung thành trả lời: "Cậu Tưởng yên tâm, chúng tôi theo dõi rất sát sao, không thể sai được, sau khi cô ta vào trong thì không rời đi."
Tên quần là áo lượt chưa từng phải chịu sự nhục nhã này, con đàn bà đáng ghét này đã làm cậu ta suýt chút nữa thì mất mạng hai lần, mặt còn bị ba đánh thành đầu heo.
Chắc chắn phải giết chết nó, xé nát xác thành ngàn mảnh!
Nhả khói xuống đất, cậu ta dùng chân dẫm mạnh: "Con đàn bà đáng ghét là của tụi mày, còn Đậu Đậu là của tao."