Nhìn họ cùng bị thương, trong lòng Khương Ninh nếu nói không cảm động là giả, nhưng cô không thể nói ra sự thật được.
Hoắc Dực Thâm bị thương nặng, cần được chăm sóc và điều trị tốt nhất, nếu đi cùng với Trương Siêu, Lục Vũ và những người khác, trên đường đi xóc nảy chỉ làm cho vết thương của anh bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên tồi tệ hơn.
"Cảm ơn." Khương Ninh ôm bốn người: "Các cậu bị thương, bị bệnh, thậm chí còn không tự chăm sóc được cho bản thân, không cần phiền phức như vậy nữa đâu."
Lục Vũ ngạc nhiên: "A Ninh, cậu nghĩ chúng tôi là gánh nặng sao?"
"Nói bậy." Khương Ninh khinh thường: "Các cậu nhìn lại bản thân đi, bị thương suốt một trăm ngày, thật sự để các cậu đang bị thương đi ra ngoài tìm kiếm, đừng nói đến lúc đó không tìm được người, ngược lại các cậu còn bị thương nặng hơn nữa đấy."
Trịnh Vỹ Lệ cũng kiên quyết: "Bạn bè với nhau sao có thể so đo tính toán như vậy, ngoài ra em và anh Thâm đã giúp đỡ bọn chị rất nhiều, bây giờ anh ấy mất tích, làm sao bọn chị có thể an tâm được."
Tâm ý của họ, Khương Ninh đã hiểu: "Em đã đi tìm trong vài ngày, tình cờ biết được một vài tin tức, có một nhóm người sống sót nói họ đã thấy một người giống Hoắc Dực Thâm, hình như đi về phía Tây.
Em không biết bọn họ nói thật hay giả, cũng không biết tại sao Hoắc Dực Thâm lại đi về phía Tây, nhưng em muốn đưa Đậu Đậu qua đó để thử vận may một chút.
Đúng lúc lượm được chiếc xe đạp, em đưa Đậu Đậu đi theo, xem có thể tìm thấy anh ấy và Cola không, đi nhanh về nhanh không mất nhiều thời gian.
Nhiệm vụ của mọi người là chăm sóc tốt cho bản thân, xem có nên đi theo đa số người đến thành phố Huệ không, tốt hơn hết nên tìm một nơi để chữa trị vết thương trước rồi tính gì thì tính.”
Xe của bốn người đã bị mất, nhưng may mắn là Trương Siêu và Lục Vũ đã cứu được vật tư quay về, trong khi Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ cũng tìm thấy một số vật tư từ hang động, cuộc sống của họ vẫn tốt hơn so với người sống sót bình thường.
Chấn động não của Lục Vũ thì không tốt lắm, chỉ cần đứng lâu một chút là choáng váng buồn nôn.
Hơn mười ngày tiếp theo, người nào cũng yếu ớt vô cùng, thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng nghĩ đến việc A Ninh đã chạy khắp nơi để tìm Hoắc Dực Thâm, còn bản thân lúc quan trọng lại không thể giúp được gì, nếu nói không buồn thì là nói dối.
Khương Ninh đã hiểu tâm ý của họ: "Mọi người đã cứu Đậu Đậu, vừa nãy bảo vệ được cô bé, đó đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.
Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau."
Thiên tai tận thế, có thể gặp lại sau khi chia lìa, đã trở thành loại chuyện xa xỉ.
Khương Ninh nhìn nhóm người từng lớn lên cùng mình, đôi mắt hơi ướt: "Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy."
Bốn người trong lòng nặng trĩu, ôm nhau chào tạm biệt: "A Ninh, dù sau này có gặp lại hay không, cũng hãy sống tốt nhé."
Khương Ninh gật đầu, không quên nhắc nhở: "Chú ý tên quần là áo lượt kia đấy, trông cậu ta không phải là người tốt, em sợ cậu ta sẽ gây rắc rối cho mọi người."
"Người hèn hạ như thế, cậu ta cứ việc xông đến đây." Nếu không phải vì đầu thai tốt, có lẽ đã chết tám trăm lần luôn rồi.
Khương Ninh đạp xe, đưa Đậu Đậu rời đi.
Đám người Trương Siêu trên sườn núi, nhìn theo bóng dáng của cô biến mất, tâm trạng phức tạp đến cùng.
Đinh Kỳ đứng bên cạnh anh ấy: "Đừng lo, A Ninh là người có bản lĩnh, dù ở đâu cũng sẽ sống tốt hơn chúng ta thôi."
Trịnh Vĩ Lệ nhìn ba người bị thương: "Cho dù sau này có ra sao, chúng ta cũng phải sống tốt."
Lục Vũ nói: "Bây giờ tìm nơi dưỡng thương, hay là đi thẳng đến thành phố Huệ?"
"Tìm nơi dưỡng thương đi." Trương Siêu suy nghĩ: "Khi hồi phục hơn một chút rồi, chúng ta sẽ đi tìm anh Thâm?"
Ba người còn lại không phản đối, vác đồ đạc trên lưng, họ cùng nhau rời đi.
Khương Ninh nóng lòng muốn về nhà, đạp xe rất nhanh, suýt chút nữa thì Đậu Đậu ở đằng sau đã bị hất bay lên trời.
Đậu Đậu chịu đựng cảm giác không thoải mái: "Chị dâu, bây giờ chúng ta đi đâu?"