Người đàn ông đánh rất mạnh, khóe miệng thiếu niên chảy máu, cậu ta hoảng loạn.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận của ba, cậu ta che mặt không dám biện minh nữa.
Chỉ khi người đàn ông hít một hơi sâu thì mới bình tĩnh lại được, cúi người thật sâu trước mặt mọi người: "Xin lỗi mọi người, do tôi dạy con không tốt, gây ra phiền phức cho mọi người, tôi xin lỗi mọi người ở đây."
Sự tức giận của đám đông không thể dập tắt, nhưng họ cũng biết lỗi là do đứa con nhà giàu gây ra, và trại tái định cư thực sự đã cứu sống rất nhiều người, bao gồm cả chính họ.
Lãnh đạo luôn điều hành công tác cứu trợ, thậm chí còn đến thăm hỏi giữa trời mưa.
Người ta là người tốt, chỉ là đứa con trai bị nuôi thành hư.
Sau khi suy nghĩ, họ vô cùng khổ tâm, không cố gắng gây khó dễ nữa.
Khương Ninh không phải là cố ý muốn dây dưa, cả trại tái định cư đều là người của ông ta, nếu thực sự xảy ra xung đột, nếu không có nhiều người đứng về phía bọn họ thì sẽ bị thiệt thòi.
Cô nhìn về phía Đậu Đậu: "Em có bị bắt nạt không?"
Đậu Đậu lắc đầu: "Dạ không ạ."
Khương Ninh lúc này mới bỏ qua: "Vì em chồng tôi không xảy ra chuyện gì, sự việc hôm nay coi như bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, tôi sẽ không khoan nhượng đâu."
Người đàn ông cảm ơn, lại vung tay đánh con trai thêm hai cái: "Thằng khốn hư đốn, còn không mau xin lỗi đi!"
Dưới sự uy nghiêm của ba, đứa con nhà giàu chỉ có thể cố gắng mở miệng: "Xin lỗi."
Khương Ninh lạnh lùng nói: "Không nghe thấy, nói to lên."
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Miệng nói xin lỗi, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự hận thù.
Khương Ninh không để ý, để người đàn ông dẫn con trai đi.
Nhìn thấy cô quay trở lại, đám người Trịnh Vĩ Lệ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền quan tâm hỏi: "Tìm thấy anh Thâm chưa?"
Khương Ninh nhìn họ, vẻ mặt phức tạp, lắc đầu: "Chưa."
"A Ninh, đừng lo lắng." Lục Vũ an an ủi: "Anh Thâm rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có lẽ tình hình của anh ấy cũng giống như chúng ta, bị thương nên chậm trễ thôi."
Bốn người lái xe rời Thành phố Phượng, không ngờ vừa ra khỏi thành phố thì xe hỏng.
Sửa rất lâu mới xong, sau đó lại tiếp tục khởi hành lên đường.
Con người lúc gặp xui xẻo, thì ngay cả uống nước cũng bị mắc răng, giữa đường lại bị người tị nạn chặn đường cướp giật.
Tất cả bọn họ đều là dân làng đang tập trung sơ tán, mấy chục người vây quanh chặn xe ô tô, liên tục ném đá vào mặt kính, thậm chí còn định đánh đổ xe, để buộc mấy người xuống xe.
Đinh Kỳ nổi giận, đạp ga muốn đâm chết họ, nhưng đúng lúc động cơ lại gặp sự cố không thể khởi động được.
Cửa kính xe bị đập vỡ, Trương Siêu cầm súng bắn chết vài người, nhưng họ quá đông.
Cuối cùng mấy người buộc phải xuống xe, lấy vũ khí đánh nhau với bọn họ...
Ai ngờ bão cát đột ngột kéo tới, Trương Siêu và Lục Vũ do đang ở gần xe, trong tình hình cấp bách họ đã trốn vào xe tránh bão.
Xe bị đánh lật, hai người vẫn cố gắng ôm chặt hàng hóa để chạy trốn, nhưng vẫn bị cơn bão không thương tiếc cuốn đi.
Trương Siêu bị trẹo chân, trên cơ thể cũng có nhiều chỗ bị thương.
Lục Vũ cũng không khá hơn chút nào, bị đá bay trúng gây ra chấn động não.
Hai người bị tách ra, may mắn là không mất vật tư, nhờ đó mà sống sót.
Sau đó, cơn bão nhỏ dần, họ chịu đựng đau đớn đi tìm người.
Hai người bị tách ra cũng không quá xa nên gặp nhau trước, nhưng ai ngờ trời lại mưa như trút nước, khắp nơi đều là đất lở, họ vốn bị mắc kẹt trên dòng sông trước, sau đó tìm phương hướng nên đi ngày càng xa...
Nhắc tới đây, tất cả đều là đau khổ xót xa.
Nhưng dù sao đi nữa, mặc dù đã mất rất nhiều thời gian, cuối cùng họ vẫn được hội ngộ.
Bây giờ, chỉ còn Hoắc Dực Thâm và Cola là không có tin tức.
Trại tái định cư đã giải tán, nhưng bọn họ vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm thấy được anh Thâm và Cola.
Trương Siêu không quan tâm đến cái chân bị trẹo của mình: "Đúng vậy, đông người thì sức mạnh cũng lớn, chúng ta tách ra tìm, dù sao cũng vẫn sẽ tìm được thôi."