Tên quần là áo lượt nhận ra muộn màng, hoảng hốt lúng túng nói: “Hôm qua cô đánh tôi?”
“Ừ.” Đậu Đậu nói nhẹ nhàng: “Tối qua tôi tha mạng cho cậu, nhưng cậu lại ngày càng tệ hại hơn, đúng là bực mình.”
“Tôi không cố ý, tôi thật sự không biết đó là cô, xin hãy cho tôi thêm cơ hội.”
Đậu Đậu lắc đầu từ chối: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, tiếc là cậu không biết tận dụng.”
Cậu ấm này bình thường kiêu ngạo nhưng cũng biết biết tùy cơ ứng biến, vội nói lời hay ý đẹp cầu xin sự tha thứ: “Ba của tôi là sếp lớn ở thành phố Hoan đã cứu được rất nhiều người trong vụ thiên tai lần này, kể từ đó các cô cũng được quan tâm nhiều hơn, ông ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai là tôi, cô có thể tha thứ cho tôi vì ông ấy không?”
Đậu Đậu có quy tắc riêng: “Ừ, chú ấy là người tốt nên chị dâu sẽ tha thứ cho cậu, tối hôm qua không lấy mạng cậu, nhưng cậu không hề thấy biết ơn chút nào, cứ muốn lao vào chỗ chết để khử bọn tôi.”
Cô bé mỉm cười nhìn cậu ta nhưng giọng nói lại thờ ơ, lạnh nhạt: “Hơn nữa, cha cậu là cha cậu, cậu là cậu, đừng đánh đồng như thế.”
Hoàn Khoan sợ mất mật: “Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, Đậu Đậu tốt bụng đừng coi tôi như rắm mà.”
Đậu Đậu lắc đầu: “Tôi không thích đánh rắm, mùi lắm.”
Thấy đôi mắt trong veo của cô bé dần lộ ra ý định giết người, tên quần là áo lượt biết cô bé sẽ thật sự giết mình, cậu ta sợ đến mức bò trên mặt đất và hét lên trong tuyệt vọng: “Ba ơi, cứu con, cứu con với!”
Tiếc là xung quanh không một bóng người, cậu ta gào thét khản cổ cũng vô ích.
Đậu Đậu nhìn cậu ta khổ sở bò trên đất, chờ cậu ta hoàn toàn bị tuyệt vọng nuốt chửng, lúc này cô bé mới giơ súng lên...
Làm theo lời dạy của anh trai như cũ, bắn vào đầu.
Khương Ninh không tham gia vào toàn bộ quá trình mà chỉ đứng canh chừng ở ngoài.
Đây là cảm xúc cần có chỗ để phát tiết của Đậu Đậu.
Khương Ninh đi tới vỗ vai cô bé: “Đậu Đậu, em không sai, em làm tốt lắm.”
Đậu Đậu hít sâu, bỗng nhiên ôm chầm lấy Khương Ninh: “Em cảm ơn chị, chị dâu.”
Có một con sông ở phía xa, hai người họ kéo thi thể ném xuống đó và không quên dọn sạch dấu vết.
Vì lý do an toàn nên đã chuyển đến một nơi trú ẩn ngay trong đêm và bắt đầu sống ẩn dật trên núi.
Hoắc Dực Thâm bị thương nặng, Khương Ninh dốc hết sức để chữa trị, xoa bóp eo, châm cứu, nấu thuốc, đắp thuốc…
Cô vui mừng vì bản thân đã rất chăm chỉ trong những năm gần đây, học hỏi được nhiều điều từ viện sĩ Lý, Mã Quang Niên và những người khác, nếu không, cô sẽ bất lực và chờ chết trước vết thương của Hoắc Dực Thâm.
Nhưng bây giờ cô đã có đủ dũng khí và sự tự tin.
Tuy trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, đồng thời cảm thấy vui mừng không thôi.
Thiên tai đua nhau ập đến vào mấy ngày qua, căn bản không cho người khác cơ hội nghỉ ngơi, hy vọng bọn họ có thể bình an thoát nạn.
Hoắc Dực Thâm đã có nhận thức, nhưng cơ thể không cử động được, cứ cách vài tiếng lại bị Khương Ninh lật người lại, anh áy náy nói: “A Ninh, vất vả cho em quá.”
Đúng là chăm sóc người bệnh rất mệt, đặc biệt là người đàn ông có thân hình cao lớn.
Trải qua sinh ly tử biệt mà có được cơ hội chăm sóc người mình yêu thương đã là niềm hạnh phúc xa xỉ rồi.
Cô thấy vui vì điều này: “Thật ra những năm gần đây anh là người chăm sóc em, bao dung em, nhẫn nại với em, hiếm có dịp em được chăm sóc anh như vậy.”
Hoắc Dực Thâm nắm lấy tay cô: “Em rất tốt, anh có nhẫn nhịn gì đâu?”
“Thật không?” Khương Ninh biết rõ tính mình không dễ chiều, mấy năm nay anh thật sự rất bao dung cô.
Trải qua lần này, cô càng hiểu rõ hơn, Hoắc Dực Thâm là người không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Sống là quan trọng nhưng sống có chất lượng còn quan trọng hơn.
Cô nằm cạnh anh, trong lòng ngập tràn thỏa mãn và mong đợi: “Đợi đến lúc anh khỏe, anh tiếp tục chăm sóc, bao dung, nhẫn nại với em nhé, có được không anh?
“Em rất tốt bụng.” Hoắc Dực Thâm hôn lên trán cô: “Là phúc ba đời của anh.”