Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 739 - Chương 740

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 740 -

Khương Ninh mỉm cười, cô cũng khen lại anh mấy câu nhưng không quên xoa bóp eo cho anh: “Chỗ này có cảm giác không?”

Có, cảm giác rất mạnh là đằng khác.

Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, ngược lại thì chó con có sức hồi phục đáng kinh ngạc, huấn luyện viên còn đang nằm liệt trên giường mà nó đã chạy nhảy ầm ầm.

Khương Ninh chăm sóc Hoắc Dực Thâm toàn tâm toàn ý, Đậu Đậu và chó con phụ trách việc tuần tra và an ninh xung quanh.

Dưới sự chăm sóc hết lòng của cô, vết thương ở eo Hoắc Dực Thâm đã đỡ hơn nhiều và anh có thể chịu đau để xuống giường đi vài bước.

Nhìn ánh nắng bên ngoài chiếc RV, anh cảm thấy hoang mang, đây là giấc mơ khi sắp chết hay anh đã thật sự sống lại?

“Anh đang nghĩ gì thế?” Khương Ninh bưng bát canh đuôi heo đậu nành đi tới: “Loại canh này rất tốt đối với vết thương của anh.”

Hoắc Dực Thâm trả lời thật thà: “Anh đang nghĩ đây là hiện thực hay là giấc mơ.”

Hôn mê mất mấy ngày, anh ngủ mơ vô số lần nhưng chưa thấy giấc mơ nào đẹp như vậy, có thể mở mắt tỉnh dậy hay ở trong hang động tối tăm.

Khương Ninh có thể hiểu được cảm giác hoảng hốt lo được mất của anh, khoảng thời gian cô mới sống lại, cơn ác mộng quấn lấy cô hằng đêm và luôn có cảm giác mình đang mơ.

Cô nghiêng người về phía trước rồi cắn thật mạnh lên bả vai của anh.

Hoắc Dực Thâm kêu lên đau đớn.

Khương Ninh mới cười hài lòng: “Có còn nằm mơ nữa không?”

Hoắc Dực Thâm uống một hụm canh nóng, khóe miệng hơi kéo lên: “A Ninh, em cũng thay đổi rồi.”

Khương Ninh chớp mắt: “Trước kia em đối xử với anh không tốt à?”

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: “Rất tốt, nhưng bây giờ em còn biết chăm sóc người khác nữa.”

Khương Ninh tiếp lời: “Ý là anh vẫn chê em chưa đủ tốt với anh.”

Hoắc Dực Thâm không phản bác, kéo cô ôm vào lòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Em nhìn Đậu Đậu và Cola chơi cùng nhau vui biết bao.”

Cơ bắp của Cola vẫn chưa quay lại, nhưng trạng thái bây giờ đã rất tốt.

Vết thương ở eo lâu khỏi, nhưng Hoắc Dực Thâm đã bắt đầu tập trị liệu phục hồi đơn giản.

Mấy năm nay sống rất tốt, nền tảng căn bản của anh chưa sụp đổ hoàn toàn, hiệu quả châm cứu và bó thuốc, bấm huyệt rất ổn.

Ngày qua ngày, bên ngoài chiếc RV nếu không phải trời nắng thì là trời mưa, hoặc trời quang mây trắng.

Nếu cố tình bỏ qua thời kỳ tận thế, chắc chắn sẽ là cuộc sống du mục tươi đẹp.

Trải qua lần chia ly này, Khương Ninh càng trở nên dễ kích động, cô không biết cái gì sẽ đến trước, là điều bất trắc hay là ngày mai.

Cô và Hoắc Dực Thâm có ưu thế là được sống lại, lợi dụng việc tiên tri để tích trữ nhiều vật tư, nhưng vẫn nhỏ bé như hạt bụi trước những trận thiên tai chứ đừng nói đến việc đối phó với nó.

Một cơn bão cát, hai ngả âm dương mênh mông mờ mịt.

Lần này là may mắn, lần sau thì sao?

Khương Ninh sợ vô cùng, trong lòng cô còn lo lắng hơn.

Hoắc Dực Thâm cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này, thời kỳ tận thế anh trải qua, không có thiên thể rơi xuống, cũng không có núi lửa phun trào hay bão cát, nhưng giờ đây chúng lại đang lần lượt kéo đến.

Anh và Khương Ninh đều trở thành người mù, họ không biết gì về tai họa tiếp theo, có thể sống tiếp hay không thì phải dựa vào may mắn.

“Đợi vết thương của anh lành hẳn, chúng ta đến căn cứ quân sự nhé.”

Nếu bản thân đã không thể nhìn được thì phải mượn đôi mắt của quốc gia.

Căn cứ quân sự là nơi tập trung khoa học kỹ thuật và quốc phòng tân tiến nhất, có thể có những phương pháp quan trắc nhất định đối với những thiên tai chưa biết.

Muốn có được tin tức càng sớm càng tốt và đưa ra phản hồi thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của quân đội.

Nhưng vào bên trong cũng phải có giá của nó, phải khiêm tốn, không được để quân đội chú ý tới mình.

Khương Ninh nghĩ tới nghĩ lui rồi đồng ý.

Mọi thứ đều hỗn loạn, không biết khi nào sẽ xảy ra va chạm các mảng lớn, đành phải đi theo quốc gia.

Nhưng đi vào trong đó không đơn giản như thế, phải luyện tập!

Nhờ điều trị và được bổ sung dinh dưỡng, tình trạng của Hoắc Dực Thâm ngày càng tốt lên, anh đã hoàn toàn bình phục sau hơn hai tháng.

Khương Ninh hơi lo lắng, nhưng sau khi tập luyện một lúc, cô đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn, hai người ăn uống no nê, rồi đi ngủ ngon lành sau hai cái ngáp.

Hoắc Dực Thâm khóa cửa lại, hai người chỉ để đèn ở đầu giường, nóng lòng hôn lên môi nhau…

Bình Luận (0)
Comment