Bọn họ ngủ đến hôm sau mới tỉnh dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười ôm nhau, muốn mãi mãi không xa rời.
Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Dực Thâm kiểm tra Hummer, bên trong có rất nhiều cát, muốn dọn dẹp thì phải cần chút thời gian, quan trọng là có khi phải đến căn cứ quân đội để tìm nhóm Lục Vũ.
Một chiếc xe biến mất trong bão cát, không nên xuất hiện trở lại.
Nhưng trên đường đi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên lấy xe địa hình ra, đến khi vào khu thành phố Huệ rồi thì đổi xe cũng không muộn.
Nhưng xe địa hình dễ gây chú ý, ba người một chó cố gắng cải trang để tránh gây ra phiền phức không đáng có.
Bọn họ cất lớp bọc thép hầm hố của xe đi, sau đó mới bắt đầu lái ầm ầm lên đường.
Mọi người bắt đầu lên đường, tiến thẳng đến thành phố Huệ.
Bọn họ đi không được bao lâu, đã thấy nhóm người đang di chuyển, mọi người cõng chăn đệm trên lưng, có người đi bộ, có người đẩy xe đạp đã hỏng, thỉnh thoảng gặp được mấy chiếc xe hơi đã cũ.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, hình như là những người sống sót ở thành phố Hoan, muốn đến thành phố Gia hoặc những nơi cao hơn so với mặt nước biển.
Thành phố Hoan có đường bờ biển, nếu ngay cả bọn họ cũng chuyển đi, vậy chắc hẳn những người sống ở thành phố ven biển cũng sẽ làm như vậy.
Có thể thấy, phía chính phủ đã dự đoán tiếp theo có thể sẽ là các mảng kiến tạo va chạm vào nhau.
Trên đường đều thấy mọi người di chuyển theo nhóm, vừa đi vừa nghỉ vô cùng chậm chạp, những người gây chuyện sinh sự cũng rất nhiều, chuyện ném đá châm bánh xe thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra.
Khương Ninh cười cười không quan tâm đến, để mặc cho bọn họ tấn công xe địa hình, dù sao cô cũng sẽ không xuống xe để tạo cơ hội cho bọn họ cướp đồ.
Vừa đi vừa nghỉ ngơi như vậy, mỗi ngày bọn họ đi được năm sáu mươi kilomet, cũng may tâm trạng của ba người một chó đều rất tốt, cho dù đến đâu chỉ cần cả nhà không xa rời nhau thì đều không quan trọng.
Đi được ba ngày, cuối cùng cũng đến gần thành phố Huệ.
Đến căn cứ quân đội, cũng không đi cùng đường với nhóm người từ căn cứ chính phủ của thành phố Gia nữa.
Chín mươi lăm phần trăm dòng người đều lựa chọn căn cứ của chính phủ, qua ngã ba thì sẽ yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng hai người cũng tìm được cơ hội đến một nơi không có bóng người để đổi xe.
Cách căn cứ quân đội chừng hai mươi kilomet, có hai người phụ trách tuần tra, hai người nghĩ trên đường đi chắc sẽ khá an toàn nên quyết định chọn một chiếc xe địa hình bình thường.
Vào căn cứ phải giao lương thực, thiên tai đã chín năm, bột mì và gạo bình thường đã quá hạn từ lâu, Khương Ninh đã chuẩn bị mấy lương thực không tốt lắm như bắp gạo và lúa mì đã cũ, còn có cả khoai tây khô kháng hàn và khoai lang đỏ khô chịu được nhiệt độ cao và mấy loại rau khô khác.
Các loại như nồi chén muôi chậu, quần áo vân vân, suýt chút nữa bị cô nhét vào muốn bể cả cốp sau, thậm chí ngay cả ghế ngồi ở đằng sau cũng bị cô nhét thêm rất nhiều.
Những thứ này, sau này sẽ là vốn liếng sinh tồn cho ba người một chó.
Hai mươi kilomet cuối cùng, thật sự không thể xem thường vấn đề an toàn được.
Bọn họ mang mũ bảo hiểm bằng sắt khóa chặt, súng không rời tay, còn mặc áo áo chống đạn.
Bọn họ xuất phát một lần nữa, Hoắc Dực Thâm tập trung lái xe, Khương Ninh ở bên cạnh quan sát, hai đứa nhỏ cũng không ngừng quan sát xung quanh.
Lúc này đã chạng vạng tối, nắng chiều dường như nhuộm màu đỏ tươi, xa xa dường như còn có thể nghe thấy tiếng quạ kêu.
Đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có người đưa tay chặn xe.
Ba người một chó lập tức đề phòng, dần dần thả chậm tốc độ.
Hình như là một chiếc địa hình quân dụng, đứng cạnh xe là hai người mặc quân trang, còn một người đang nằm sửa xe trên mặt đất.
Bọn họ liên tục vẫy tay, hình như gặp phải khó khăn gì đó.
Vừa ngoắc, còn vừa giơ súng ra.
Khương Ninh nhíu mày, chẳng lẽ mới làm cướp lần đầu à?
Hoắc Dực Thâm quan sát vài lần: “Bọn họ là quân nhân, chắc là người của căn cứ.”
Khương Ninh do dự: “Anh muốn dừng xe hả?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Để xem bọn họ có chuyện gì đã nhé.”
Vừa hay phải tiến vào địa bàn của người ta, hơn nữa còn mang theo một con chó, chắc hẳn có thể hỏi thăm trước một chút, kẻo lại đắc tội với người ta mà mình lại không biết.