Xe chậm rãi dừng lại, cách chiếc xe kia chừng mười mét.
Hoắc Dực Thâm hạ cửa kính xuống: “Sao vậy?”
Hai người bên cạnh xe, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc quân trang thẳng tắp, gương mặt chữ quốc nghiêm túc không giận mà uy, nhìn phù hiệu trên vai thì chắc đây là một nhân vật lớn.
Bên cạnh là một quân nhân rất trẻ, chắc là một cần vụ binh.
Thấy Hoắc Dực Thâm đội nón bảo hiểm sắt, cần vụ binh này chợt cảnh giác, nhưng vẫn đi đến, lễ phép dò hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi anh có biết sửa xe không?”
“Biết một chút, nhưng không nhiều.”
“Chúng tôi là người của căn cứ quân đội, có chuyện quan trọng cần trở về xử lý, muốn trưng dụng xe của anh.”
Hoắc Dực Thâm từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ có một xe, hơn nữa trên xe còn có người nhà.”
Cần vụ binh có hơi khó xử: “Hay là, anh đưa chúng tôi đi một đoạn, căn cứ sẽ bồi thường vật tư.”
Hoắc Dực Thâm không biết người kia như thế nào, đương nhiên anh sẽ không đồng ý: “Xe không còn chỗ nữa, nếu không ngại, tôi có thể xuống xem thử một chút.”
Cần vụ binh nhìn về phía lãnh đạo của mình, thấy lãnh đạo đồng ý thì mới gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Hoắc Dực Thâm xuống xe, đi về phía xe của người kia.
Khương Ninh không yên tâm, bảo Đậu Đậu đến ngồi vào chỗ tài xế, cô cũng xuống xe theo.
Cô cũng không đi đến, mà chỉ đứng ở bên cạnh xe, âm thầm chú ý nhất cử nhất động của những người kia.
Cô phát hiện người quân nhân lớn tuổi kia nhìn sang, cô hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại bình tĩnh lại rất nhanh.
Hoắc Dực Thâm nói chuyện với quân nhân đang sửa xe mấy phút, sau đó trở về xe mình, mở cốp sau tìm vài linh kiện nhỏ.
Đúng là người của căn cứ quân đội, dựa theo cấp bậc, chắc hẳn là nhân vật đứng đầu hoặc đứng thứ hai gì đó.
Hoắc Dực Thâm quyết định giúp đỡ, không cần phải trả ơn, chỉ cần xem như có quen biết nhau là được.
Bộ phận thắng xe gặp vấn đề, mà Hoắc Dực Thâm nhớ lúc hai người bọn họ đến câu lạc bộ nâng cấp xe có lấy được vài món linh kiện, mà linh kiện này chắc chắn rất tốt.
Anh nói đại khái dáng vẻ của linh kiện, Khương Ninh dùng ý thức lục tìm trong không gian một lúc mới tìm thấy.
Hoắc Dực Thâm, cầm linh kiện đập đập một chút, để nó cũ rồi mới đi qua.
Chưa đến nửa tiếng, đã đổi được linh kiện xe.
Hoắc Dực Thâm nói chuyện với bọn họ vài câu, sau đó mới cầm dụng cụ sửa xe trở về.
Lúc trở về xe, anh vui vẻ kể lại: “Vừa nãy anh có hỏi thăm, trong căn cứ quân đội có chó cảnh sát, cũng thu nhận mấy giống chó xuất sắc.”
Nếu như vậy, Cola sẽ không quá nổi bật.
Hơn nữa, khi biết anh muốn đến căn cứ quân đội, nhóm người kia tỏ ra vô cùng hoan nghênh.
“Chúng ta đi theo sau xe bọn họ là được.”
Biết không cần phải giấu chó nữa, Khương Ninh cũng vô cùng vui vẻ, cô chỉ sợ quân đội yêu cầu không được mang chó vào, mà cô cũng không thể nào vứt bỏ Cola được.
Sắc trời dần tối, Hoắc Dực Thâm lái xe đi theo sau xe của quân đội.
Ban đầu Khương Ninh cũng hơi lo lắng, nhưng trước kia hai người cũng đã từng đến căn cứ quân đội, đúng là hướng này.
Bởi vì phải di chuyển, không ít người có chút năng lực từ khắp nơi chạy đến, bên ngoài trụ sở quân đội có chừng năm sáu mươi người xếp hàng dài.
Muốn vào căn cứ thì phải qua được năm sáu cửa ải, đừng xem thường năng lực thẩm vấn của quân đội, chỉ cần là người có ghi chép trong hệ thống trước thiên tai, bọn họ đều có thể lấy được tài liệu cơ mật, mà sau thiên tai chỉ cần là vụ án mà chính phủ có ghi chép lại thì bọn họ cũng có một bản tương tự.
Sau khi thông qua, mới đến hạng mục kiểm tra sức mạnh và còn mấy hạng mục sau đó nữa.
Đừng thấy chỉ có năm sáu chục người, cuối cùng có thể không có một ai được thông qua, nhưng cũng tốn cả một buổi tối.
Lúc này trời đã sắp tối, Hoắc Dực Thâm đậu xe xong định đi xếp hàng.
Không ngờ cần vụ binh lại đi đến: “Đồng chí Hoắc, thủ trưởng nói mọi người có thể vào bằng lối đặc biệt, đi theo phía sau xe của chúng tôi là được.”
Khương Ninh kinh ngạc, không phải nói quân đội công tư phân minh à, chỉ sửa xe thôi mà sao được đại ngộ đặc biệt thế?