Mỗi ngày trong quân đội đều phải huấn luyện một cách liều mạng, rất vất vả, thực sự là thành viên chân chính của Kế Hoạch Helios, đổi lại ăn ngủ nghỉ đều có được đãi ngộ tốt.
Khương Ninh biết bọn họ lo lắng cho mình nên chỉ cười khổ nói: "Hoắc Dực Thâm bị thương còn chưa lành hẳn, lúc trước tớ cũng bị bệnh một thời gian, lần này cũng phải cố gắng lắm mới vào được căn cứ nhưng vẫn phải chăm sóc cho Đậu Đậu và Cola, tình hình khách quan không phù hợp với việc nhập ngũ hay làm công nhận nên tớ cứ thử nghề nhặt đồ đã, nếu thật sự không làm được thì tính tiếp."
Mỗi nhà có một vấn đề khác nhau, Trương Siêu nhận thấy hai người đều không hào hứng với việc gia nhập quân đội nên cũng không ép: "Vậy cũng được, hai người suy nghĩ kỹ là được rồi."
Mọi người ngồi trò chuyện thêm một chút thì anh ấy đứng dậy tạm biệt: "A Ninh, anh Thâm, buổi tối chúng tôi còn phải huấn luyện tiếp nên phải về rồi."
Khương Ninh muốn giữ bọn họ lại ăn bữa tối.
Mấy người Trương Siêu lắc đầu: "Chúng tôi được bao cơm, mọi người đều ăn xong mới tới đây mà."
Khương Ninh tiễn bọn họ ra cửa: "Có rảnh thường xuyên ghé nha."
Trịnh Vỹ Lệ đi tới ôm cô: "A Ninh, em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé, có chuyện gì cứ nói với tụi chị."
Khương Ninh mỉm cười: "Vâng."
Mấy người bước ra ngoài, cửa lớn khép lại.
Khương Ninh ngồi yên tĩnh một lúc mới hiểu biết hết toàn bộ những tin tức vừa nghe được, sau đó cô mở miệng: "Chúng ta phải làm một chiếc tàu ngầm."
Mặc dù trong không gian đã có du thuyền và tàu du lịch nhưng nếu hai bên va chạm mạnh thì chắc chắn sẽ gây ra sóng lớn, hai loại thuyền này không thể chống chọi được.
Phẩm chất của tàu ngầm mà căn cứ quân đội sản xuất để thực hiện Kế Hoạch Helios chắc là tin được.
Ai sẽ chê bai có nhiều công cụ chạy trốn chứ, Khương Ninh chỉ hận không thể nhét tất cả vào không gian.
Hoắc Dực Thâm tính toán: "Lúc trước chúng ta có tích trữ kim loại hiếm, chắc cũng thừa để đổi một cái tàu ngầm."
Hai người vốn dĩ tính toán tích trữ vật tư để trao đổi vào lúc cần thiết mà hiện tại mình có khả năng đổi được công cụ chạy trốn thì sao lại không làm chứ?
Nhưng mà dù sao tận thế cũng đã chín năm rồi, các người nhặt đồ đã đào nát ba mét đất nên không thể thoải mái lấy ra các loại kim loại hiếm được.
Cả nhà ăn xong cơm chiều, Khương Ninh dặn dò hai đứa nghỉ ngơi sớm còn mình dẫn Hoắc Dực Thâm vào không gian.
Thùng chứa sáng bóng không hề có vết mài mòn hay rỉ sét là không được, hai người thi nhau gõ gõ đánh đánh đến khi biến hình còn phải làm cho chúng nó bị rỉ sét nhanh hơn để giả vờ như chúng nó bị chôn sâu dưới lòng đất sau động đất.
Việc làm giả này không phải chỉ dùng một ngày là xong được.
Nhưng hai người phải nhanh chóng tiến hành việc nhặt đồ, hai người không thể tự nhiên mới tới đây đã có được kim loại hiếm rồi thoải mái đi đổi tàu ngầm được.
Bọn họ tỉnh ngủ và ăn xong thì thu thập dụng cụ linh tinh rồi lái xe tới hội trường trung tâm, dùng rượu và thuốc để đổi máy dò kim loại, cả hai bắt đầu kiếp sống của một người nhặt đồ.
Đương nhiên hai người không thể thực sự đi nhặt đồ, với lại hoàn cảnh sinh tồn bên ngoài rất tồi tệ nên nếu cả hai rời khỏi phạm vi quản lý của căn cứ thì lúc nào cũng có thể bị những thế lực xã hội đen hoặc người cùng nghề theo dõi.
Việc khẩn cấp trước mắt là phải quen thuộc địa hình xung quanh, tìm được nơi trung chuyển thích hợp và an toàn.
Hai người vừa đi vừa tìm, cuối cùng đi tới núi Đông Tiều.
Chỗ này cách nội thành rất xa lại không phải là trục đường chính của căn cứ nên hai người nhìn thấy khung cảnh hoang vắng hơn so với mấy năm trước nhiều.
Khương Ninh lo lắng về vấn đề an toàn nên nhìn xung quanh tìm chỗ thích hợp thả xe địa hình ra.
Người nhặt đồ không về căn cứ trong mười ngày nửa tháng gì đó là rất bình thường, ba người một chó cũng không vội vàng quay về, mọi người nghỉ ngơi ở dưới chân núi một ngày rồi lái xe xung quanh tìm hiểu thành phố Huệ.
Vẫn theo quy tắc cũ, mọi người đeo Facekini, một người lái xe một người canh gác.
Không phải nói, hai người thật sự gặp được trận chiến của mấy người nhặt đồ trên đường đi.
Tổng cộng có ba nhóm người nhặt đồ, có một nhóm đã bị đánh nằm sấp, hai nhóm khác đang chuẩn bị quyết một trận tử chiến.
Ai thắng sẽ được mang vật tư đi.
Một chiếc xe địa hình cũ nát, gió thổi cát vàng bay lên, khung cảnh hoang vắng mang theo phong cách cao bồi miền Tây.
Hai đám người nhìn thấy chiếc xe ầm ầm lao qua thì kinh ngạc đến mức xém chút nữa đánh rơi vũ khí trong tay.
Ôi trời, trâu bò quá!