Trong đám người nằm trên mặt đất có một người mặc quần áo dơ bẩn dính đầy máu đứng lên đuổi theo kẻ trộm rồi gào to như người bị bệnh tâm thần: "Má nó, xe của ông mày, xe của ông mày!"
Đạ mú cuối cùng cũng bắt được kẻ trộm xe.
Xe chính là người yêu của gã ta!
Âm thanh ầm ầm rất to át cả giọng nói điên cuồng của người đàn ông.
Nhưng Hoắc Dực Thâm thật sự phát hiện ra gì đó, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy có người đang chạy theo xe, đuổi nhanh đến mức rớt cả giày.
Anh hơi nhíu mày: "Hình như là cậu ba nhà họ Dung."
Khương Ninh cực kỳ kinh ngạc: "Ai?"
Không thể nào, mặc dù nhà họ Dung có rút khỏi thành phố Phượng thì lựa chọn tốt nhất của bọn họ là căn cứ chính phủ Gia Thành, sao lại có thể đến căn cứ quân sự chứ?
Cô không tin nổi: "Anh nhìn nhầm à?"
Hoắc Dực Thâm giảm tốc độ xe để cô tự nhìn.
Ồ, sau lưng thật sự có một người ăn xin mặc quần áo rách nát dơ bẩn đang đuổi theo.
Khuôn mặt này... Ặc, sao lại nhìn hơi giống...
Chậc chậc, đuổi theo cả mấy trăm mét vẫn chưa chịu từ bỏ, giày đã rớt mất luôn rồi.
Khương Ninh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, hình như đây đúng là tên con nhà giàu đó.
Chết tiệt, vất vả lắm hai người mới có thể dùng xe thoải mái di chuyển vậy mà cậu ba nhà họ Dung giống như ma ám vậy, tội lỗi quá!
Khương Ninh vô cùng bực bội: "Nhanh nhanh, mau tăng tốc!"
Rốt cuộc cô vẫn còn chút tình nghĩa, dù sao cũng không thể quay lại đánh chết gã ta đúng không? Vậy trốn thôi.
Hoắc Dực Thâm tăng tốc lên tối đa, lao nhanh qua mọi người rồi chạy như bay trên đường quốc lộ.
Khương Ninh nhìn kính chiếu hậu, bóng người của cậu ba nhà họ Dung càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen, sau đó chấm đen cũng biến mất tăm hơi.
Chiếc xe yêu thích phải tiếp tục giấu, tâm trạng vui vẻ của cô bị phá hỏng rồi, cô không nhịn được càu nhàu: "Anh nghĩ tại sao gã ta không ngoan ngoãn ở trong căn cứ chính phủ mà lại chạy tới căn cứ quân sự làm gì chứ?"
Hoắc Dực Thâm lại rất bình tĩnh: "Chắc là do ông cụ Dung sắp xếp."
Sự thật là nhà họ Dung rất có máu mặt ở thành phố Phượng nhưng gia đình này không liên quan đến hai giới quân sự và chính trị, ở cuối thời kỳ hỗn loạn thất thường như hiện tại thì tiền bạc đã không còn có thể mua được tất cả nữa, bọn họ không có vị trí quan trọng gì đối với căn cứ chính phủ.
Ông cụ Dung sắp xếp như vậy chắc là muốn những người nhà họ Dung có những con đường khác.
Chỉ là không biết cậu ba nhà họ Dung lại gặp chuyện, sống thê thảm như vậy.
Mọi chuyện vào cuối thời kỳ thiên tai luôn dễ thay đổi.
Hoắc Dực Thâm lắc đầu rồi tập trung lái xe.
Thành phố Huệ đúng là có căn cứ quân sự nhưng trong khu vực nội thành mới không hề trống rỗng, những người có thể vào được căn cứ đã vào từ sớm, những người không thể vào chỉ có thể đi tìm chỗ khác, người tiêu cực thì chọn cách sống tạm bợ.
Ai muốn đi đâu thì đi, một ngày tồn tại là một ngày khó khăn, tốt nhất là động đất tới nhanh một chút, chết sớm đầu thai sớm!
Sau khi chính phủ bỏ chạy, trật tự trong thành phố bị đánh nát, tội ác thoải mái xảy ra, tiếc là thiên tai tới rất nhiều năm nên đâu còn thứ gì để cướp, đến cả bột xương cốt đều sắp biến mất luôn rồi.
Xe địa hình chạy vào trong khu vực thành phố, nó nhanh chóng bị mọi người chú ý tới.
Không có mấy ai dám cứng đầu khi đối mặt với đồ vật to lớn này, bọn họ quyết đoán chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Khương Ninh nhìn thấy thành phố từng rất phồn vinh trước đây giờ lại rất yên tĩnh, cảm xúc của cô liên tục chìm xuống nên cô bật những ca khúc nhẹ nhàng lên.
Thành phố Huệ rất lớn, bên trong còn có mấy huyện, hai người cố ý đi đến khu công nghiệp trước đây nhưng mà từ lúc xảy ra trận động đất trời long đất lở thì sau này dù có vô số người nhặt đồ tới đây cũng chẳng thể tìm được một tấm sắt nào.
Khung cảnh quen thuộc, Khương Ninh lấy ra bản đồ nhìn lại vị trí những nhà xưởng loại lớn ở trong toàn thành phố, cô thật sự tìm thấy được xưởng gia công kim loại đặc biệt.
Hai người không chỉ tìm ở thành phố Huệ mà còn đánh dấu vị trí tất cả những nhà xưởng đặc biệt trong cả tỉnh.
Thời gian đi ra ngoài đã đủ lâu nên cả hai quyết đoán lái xe quay về căn cứ.
Đi qua vùng đất nguy hiểm, hai người lái xe vào trong nhà xưởng hoang cũ nát, Khương Ninh cố ý đổi thành xe tải rồi lấy ra cuộn thép đã bị đập méo mó, thép phế liệu, khung cửa sổ và mấy thứ linh tinh.
Quần áo trên người cũng đổi thành một bộ đồ dơ bẩn, trên người dính đầy bụi đất từ đầu đến chân.
Chú chó thành tinh nghiêng đầu rồi tự mình lăn lộn trên mặt đất để biến thành một con chó bụi bặm nhếch nhác: "Gâu!"
Tất cả thành viên mặc thêm áo chống đạn và mũ sắt rồi chở hàng hóa quay về căn cứ.
Khương Ninh không buông lỏng cảnh giác, cô đề phòng bốn phía suốt quãng đường.
Hiện giờ bọn họ đã đi vào phạm vi quản lý của căn cứ quân sự, các nhóm người nhặt đồ hoặc băng đảng xã hội đen cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào nên hành trình rất thuận lợi.
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng rồi giơ tay chỉ về phía trước: "Cola nhìn kìa, có một người ăn xin ở chỗ kia."