Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 756 - Chương 757

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 757 -

Xe ô tô bị rất nhiều cát bụi lọt vào nên bị hỏng máy, phải đi bộ mười mấy cây số mới tới được.

Ông cụ đã cho súng và thuốc, nhưng trên đường gã ta lại gặp bọn cướp. Cậu ba nhà họ Dung đã liều mạng bảo vệ nửa số vật tư còn lại nhưng sau vài tháng, tất cả đã bị lãng phí hết.

Bây giờ, gã ta còn khốn khổ hơn cả người ăn xin, thậm chí còn không có tiền mua cơm.

Vì vậy, cậu ba nhà họ Dung không già mồm nữa: "Chị gái, coi như tôi mượn chị, sau này tôi sẽ trả lại mà."

Không biết ông cụ ở thành phố Gia đã ổn định chưa, có núi lửa phun trào hay bão cát xảy ra ngoài ý muốn hay không, đã lâu rồi gã ta không liên lạc với ông ta.

Nhưng lo lắng cũng chẳng giúp được gì, hiện tại gã ta cũng không có điều kiện để đi thành phố Gia hoặc quay về thành phố Phượng.

Khương Ninh không muốn dây dưa qua lại với cậu ba nhà họ Dung: "Ừ, sau này nhớ trả gấp đôi cho tôi."

Vẫn còn phải tiếp tục lên đường tìm kiếm, hai người không thể dành thời gian quý báu của mình cho cậu ba nhà họ Dung, vì vậy chỉ có thể nhằm vào việc đánh nhanh thắng nhanh hay còn gọi là "đến lúc cuống lên mới ôm chân Phật".

Đúng vậy, bài kiểm tra thể chất khi nhập ngũ cũng có mẹo riêng.

Người bình thường có lẽ không biết, nhưng Hoắc Dực Thâm từng làm việc trong hệ thống quân đội và cảnh sát, căn cứ quân sự sẽ tiến hành những bài kiểm tra nào, anh hiểu rất rõ.

Chờ đến khi vị con cháu nhà giàu này ăn uống no đủ, anh tiến hành huấn luyện khẩn cấp hai phương diện văn võ.

Khương Ninh không quan tâm, dẫn Đậu Đậu và Cola lên tầng trên.

Mất vài giờ, cuối cùng bọn họ đã đuổi được cậu ba nhà họ Dung đi.

Khương Ninh đứng ở cửa sổ, nhìn gã ta ôm thuốc men rời đi.

Nhìn bóng lưng suy sụp cô đơn của gã ta, cô không khỏi nhớ đến cuộc gặp gỡ ở khu biệt thự nhiều năm trước, áo sơ mi, quần bảy tấc, dép lấp lánh kim cương, áo khoác ngoài phong cách quân đội...

Thiên tai ập xuống, cuộc sống vô thường.

Cô không nhìn nữa, cúi xuống vuốt đầu con chó: "Cola, sao rồi?"

Kể từ khi cậu ba nhà họ Dung xuất hiện, cô phát hiện con chó trở nên không vui.

Cola rên hai tiếng, nằm yên trên sàn.

Khương Ninh hiểu, nó đang nhớ A Ngốc.

Người cũng như chó, đều đã quen với sự chia lìa đột ngột.

Cô không nhắc tên A Ngốc, sợ làm con chó cảm thấy tệ hơn, chỉ có thể nói rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.

Hoắc Dực Thâm lên lầu, Khương Ninh đưa cốc nước ấm qua, cười nói: "Cảm ơn anh Hoắc đã vất vả rồi."

Nhận cốc nước, Hoắc Dực Thâm ngồi xuống ghế sofa: "Cậu ba nhà họ Dung khá thông minh, hiểu được tất cả nội dung kiểm tra viết, lối suy nghĩ và quan điểm thay đổi rất nhanh, chỉ là khả năng thể chất rất kém, nhưng anh đã dạy cậu ta cách đối phó với các kỹ năng có thể được kiểm tra rồi.

Đừng lo, với trí thông minh và năng lực lĩnh ngộ của anh ta, chỉ cần rèn luyện chăm chỉ, vượt qua kiểm tra không phải là vấn đề.”

Khương Ninh hơi buồn bực: "Anh nói xem cậu ta có phải đang cố ý trở tỏ vẻ khốn khổ không?"

Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười: "Đúng là tỏ vẻ, nhưng cũng khổ thật."

Cậu ba nhà họ Dung có phong cách riêng, khiến gã ta phải trần trụi xin giúp đỡ như vậy, có lẽ so với việc giết gã ta còn khó hơn.

Nghĩ đến sự kiên trì của gã ta đối với xe địa hình, trong lòng Khương Ninh thấy rất căng thẳng.

Dựa vào bản lĩnh mà có được, không có lý do nào để phải trả lại cả.

Hoắc Dực Thâm hiểu rõ, bật cười nói: "Như em nói, nếu không phải của cậu ta thì có giữ cũng không được. Đối với cả cậu ta và nhà họ Dung, em cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, chuyện này cứ coi như quá khứ được tiết lộ đi."

Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết cả.

Có lẽ khi vụ nổ va chạm kết thúc, cả đời này cũng không còn cơ hội gặp lại.

Nói đến đây, Khương Ninh không thể không lo lắng.

Thảm họa có thể đến bất cứ lúc nào, cần phải nhanh chóng có tàu ngầm mới được.

Giao dịch lần này, Khương Ninh có phát hiện mới, căn cứ cũng có hai thương nhân.

Bình Luận (0)
Comment