Hai thương nhân này thuộc chi nhánh của người nhặt ve chai. Vì căn cứ có các loại nhà máy cho nên đương nhiên vật tư cũng sẽ phong phú hơn so với bên ngoài, nhưng không phải ai cũng có đủ tư cách để vào căn cứ. Thế nên những người nhặt ve chai đã nhanh chân trở thành trung gian để kiếm tiền lợi nhuận.
Họ sử dụng việc đi nhặt ve chai để kiếm điểm, sau đó giúp người bên ngoài mua vật tư cần thiết, kiếm một khoản lợi nhuận nhất định.
Tương tự như vậy, người bên ngoài có hàng hóa tốt, cũng có thể thông qua bọn họ mà trao đổi với những người có nhu cầu trong căn cứ.
Làm trung gian kiếm ít hơn, nhưng an toàn hơn việc nhặt ve chai ở bên ngoài nên dần dần có rất nhiều người làm công việc này.
Tất nhiên, những chuyện này không thể công khai.
Khương Ninh không khỏi suy nghĩ, vật tư trong tay các thương nhân sẽ được chuyển đi đâu, bởi vì muốn truy tìm nguồn gốc không phải là việc dễ dàng.
Vì vậy, cho dù lấy kim loại quý ra để giao dịch sẽ khiến quân đội nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng cần thời gian để điều tra ra.
Dù sao, va chạm mảng kiến tạo có thể đến bất cứ lúc nào, họ cần kim loại hiếm để chế tạo các loại công cụ thoát hiểm.
Có việc cần quan trọng hơn, nếu thật sự bị phát hiện ra được điểm sơ hở nào, họ sẽ phải mang theo tàu ngầm bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Sau khi nghe lời khuyên của cô, Hoắc Dực Thâm cảm thấy khả thi, việc lấy được tàu ngầm để tính sau.
Sợ đêm dài lắm mộng, hai người không nghỉ ngơi nhiều, sáng hôm sau sớm lái xe ra ngoài.
Không ngờ vừa ra khỏi khu B, vài một số anh chàng ranh mãnh hút thuốc chào đón: "Này trai xinh gái đẹp, đổi chỗ nói chuyện được không?"
Nhìn vào phong cách ăn mặc của họ, hai người lập tức nhận ra họ là đội đi nhặt ve chai.
Khương Ninh lạnh lùng từ chối: "Không quen, xin đừng làm phiền."
Không ngờ đối phương hoàn toàn không có ý định rời đi, thậm chí bắt đầu tự giới thiệu: "Chúng tôi là đội Gió Lốc, là một trong những đội nhặt ve chai giỏi nhất nhì trong các đội. Đội tôi có tổng cộng trên trăm người, ai cũng là người giỏi, ở căn cứ cũng được nói tốt, mỗi năm chỉ tuyển một số ít thành viên, hai người thật là may mắn..."
Hóa ra là Vương bà bán dưa*, dường như bọn họ đã bị nhắm đến khi hôm qua mang vật tư về nên muốn mời hai người vào nhóm.
(*) Câu nói này nhằm châm biếm hoặc mỉa mai người khác khi tự khen đồ mình bán là tốt.
Khương Ninh không quan tâm, đi lướt qua người bọn họ.
Thấy cô muốn đi, ngay lập tức có người đến kéo cô lại: "Này, mỹ nữ, nghe chúng tôi nói chuyện đi."
Trong căn cứ nghiêm cấm đánh nhau, nhưng nhìn sự bộ dạng ép mua ép bán của bọn họ, dường như không định để cho người khác có cơ hội từ chối.
Hoắc Dực Thâm đẩy tay người đàn ông, dí nòng súng đen sì vào bụng hắn ta, lạnh lùng nói: "Chúng tôi không có ý định tham gia vào đội, bây giờ có thể rời đi được chưa?"
Chết tiệt, một câu không hợp thì lại giơ súng.
Họ cũng có súng, nhưng không dám ngang nhiên khai chiến trước ở căn cứ.
Thấy anh nghiêm túc, người đàn ông mới lùi lại hai bước, xoa mặt, cười cười nói: "Người anh em, có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta đều là người văn minh, không cần phải rút vũ khí ra mà phải không?"
Nhặt ve chai thì vẫn là nhặt ve chai, cũng giống như bán hàng đa cấp vậy, lừa đảo cưỡng ép kéo người, có lẽ cậu ba nhà họ Dung cũng bị lừa như vậy.
Khương Ninh chỉ lạnh lùng, nhìn chằm chằm bọn họ: "Chúng tôi không liên minh, hơn nữa tính khí nóng nảy, một câu không hợp thì đánh, sau này xin hãy giữ khoảng cách."
Không ngờ gặp phải hai người cứng rắn, hơn nữa vừa khéo cổng ra vào của khu A cũng không xa, quân nhân canh gác đi tuần quét ánh mắt sắc bén qua.
Mọi người không dám công khai dây dưa, chỉ có thể để cho hai người rời đi.
"Anh Lục, chúng ta cứ để như vậy à?" Có người không bằng lòng, hướng về phía xa xa nói với vẻ tức giận: "Hai người mới vào căn cứ đã có thể ở trong căn nhà nhỏ riêng, lượm ve chai còn được toàn đồ tốt, hình như không phải là người đơn giản, nếu bị người ta vượt mặt thì phải làm sao?"
"Dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có hai mắt một miệng, có thể trâu bò đến mức nào nữa?" Vừa bị người đe dọa bằng súng, tên mặt rỗ tên Lục kia vô cùng khó chịu, tức giận nói: "Nếu rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy thì cho bọn họ biết tay vậy. Ê thằng chó, dẫn các anh em theo sau bọn họ. Nếu bọn họ vét được đồ tốt, thì chúng ta sẽ phục kích giữa đường rồi cướp lấy, còn nếu họ không vơ vét được gì thì chúng ta sẽ dạy cho họ biết thế nào tôn trọng đàn anh!"
Tên chó kia bèn vội vàng dắt theo vài anh em đi theo sau...