Có người muốn hy sinh nhan sắc: "Mỹ nữ, có thiếu anh trai hay em trai không? Đàn ông cơ bắp mạnh mẽ hay phụ nữ xinh đẹp yếu đuối, phong cách mạnh mẽ như tôi cũng được, luôn sẵn sàng đợi yêu cầu từ cô."
Mặt Hoắc Dực Thâm đen lại: "Đi ra."
Trong lòng Khương Ninh cũng rất sốt ruột: "Cút."
Đậu Đậu tức giận đến nỗi giậm chân: "Chị ấy là chị dâu của tôi!"
Con chó nhe răng há miệng: "Gâu!"
Chậc!
Mọi người vẫn cứ dồn dồn ép ép, nhưng Hoắc Dực Thâm không nói hai lời, anh lấy súng ra, nạp đạn.
Khi thấy ba người một con chó nói ngọt nói nhạt đều không nghe, họ đành phải tiếc nuối rời đi.
Con bà nó, sao cái phú quý to bự này lại rơi đúng vào đầu người khác nhỉ?
Nhân viên bật cười: "Đừng giận, quen rồi sẽ ổn."
Trước đây họ không phải như thế, nhưng thực sự là ngoài kia không thể tìm được vật tư nên mấy người bất tài này mới luôn nhìn chằm chằm vào bát người khác như vậy.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ là vì sinh tồn thôi.
Tuy nhiên, luôn có người cảm thấy mình đặc biệt, mọi người lần lượt đến bắt chuyện với nhau, bắt đầu uốn ba tấc lưỡi để muốn liên minh.
Chỉ đuổi mấy lần cũng đã đủ khiến người ta chán chường không chịu nổi rồi.
Ba người một con chó quay về xe tải nghỉ ngơi, tranh thủ ăn trưa.
Khoảng ba tiếng sau, kết quả từ phòng kiểm tra mới được công bố, trực tiếp liên hệ với bộ phận nhặt ve chai của trung tâm giao dịch - đạt tiêu chuẩn.
Nhân viên vui mừng, liên lạc với Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, ghi tên phân loại kim loại quý: "Những kim loại vừa rồi kiểm tra đạt chuẩn sẽ đổi điểm trước cho các cô, phần còn lại hai ngày sau sẽ có kết quả, khi đó cô mang hóa đơn đến đổi điểm cộng là được."
Khương Ninh không phản đối, số điểm dài sáu con số này không dễ dàng vào tài khoản.
Cô tính toán một chút, nếu tất cả đều đạt chuẩn thì ngoài việc đổi tàu ngầm ra cũng vẫn còn dư nhiều điểm.
Không biết phải đổi gì, vì vậy ba người một con chó cố ý đi dạo phố giao dịch vật tư trong nội thành.
Lần trước đến là vào buổi tối, chỉ nhìn chăm chú màn hình điện tử chuyển động, lần này có nhân viên làm việc nên Khương Ninh phát hiện có nhiều mặt hàng mới.
Thậm chí còn có cả mô-đun cứu sinh?
Một người, hai người, bốn người, sáu người, mười người, có đủ mọi kích cỡ.
Chỉ cần có đủ thức ăn và oxy, mô-đun cứu sinh đủ sức đối phó với động đất và sóng thần.
Khương Ninh đánh giá mô-đun cứu sinh, kích thước của phòng sáu người nhỏ hơn nhiều so với không gian cô cất giữ, có lẽ là vấn đề về nguyên liệu khan hiếm cho nên nhỏ hơn.
Kích thước chật chội, dù muốn đứng dậy chuyển động hay đi vệ sinh đều phải cúi người nhưng vẫn có thể sử dụng được trong trường hợp khẩn cấp.
Có điều nếu thảm họa kéo dài lâu, không có không gian dư để chứa vật liệu, người ở bên trong lâu có lẽ sẽ phát điên mất.
Đề phòng trường hợp xấu nhất, Khương Ninh muốn trữ thêm một cái, chỉ là cô không tin tưởng vào nguyên liệu cho lắm, vì vậy cô vẫy tay về phía phục vụ quầy: "Xin chào, cho biết mô-đun cứu sinh này được làm bằng nguyên liệu gì thế?"
Nữ nhân viên xinh đẹp đang nói chuyện sôi nổi với anh quân nhân nên hình như cô ta không nghe thấy, không có phản ứng gì.
Chàng trai quân nhân nghe thấy tiếng nói thì nhắc nhở cô ta, nhưng không ngờ nữ nhân viên xinh đẹp hoàn toàn không để ý, nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng: "Mấy quỷ nghèo chỉ nhìn mà chẳng mua, quan tâm bọn họ làm gì."
Mỗi ngày có nhiều người đến như vậy nhưng không có lấy một ai mua hàng.
Chàng trai quân nhân cau mày, cảm thấy không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của cô ta nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, khéo léo nói: "Đơn vị còn có việc, tôi phải về trước đây."
"Anh Trịnh, anh đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, ở lại nói chuyện với em thêm mấy câu đi."
Chàng trai quân nhân vội vàng rời đi: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
Đối tượng hẹn hò chạy mất, nữ nhân viên xinh đẹp tức giận nhảy lên, quay sang hét lên với Khương Ninh: "Gọi cái gì mà gọi, đồ trời sinh đã nghèo kiết xác, mô-đun cứu sinh mà cô có thể mua được à?"