Đối mặt với hành vi ngu ngốc của Trần Nghiên Phỉ, chị Lưu thực sự rất bất lực: "Thế thì cô nói xem phải làm sao? Cô ta là con gái của thủ trưởng, không nhìn mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật. Thủ trưởng đã đóng góp rất nhiều cho căn cứ, lại còn có ơn nâng đỡ chồng tôi, tôi không thể vì chuyện nhỏ này mà đi mách lẻo được. Thôi, tôi thấy cô ta cũng không phải là người chịu khó làm việc, đến lúc nào đó không muốn làm nữa thì tự nghỉ việc thôi."
"Cô ta đã đổi bao nhiêu công việc rồi, đến đâu cũng gà bay chó sủa." Nhân viên cửa hàng buồn bã vô cùng: "Chúng ta thật xui xẻo, hôm nay cô không nên cản để mấy người kia xử lý cô ta cho ra trò, dọa cho cô ta sợ thì cô ta mới không dám đến làm nữa."
Chị Lưu vừa buồn cười vừa bất lực: "Được rồi, đừng nói xấu người khác sau lưng, chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được."
Có hai ngày nghỉ, Khương Ninh cầm theo sách hướng dẫn tàu ngầm, định về nhà nghiên cứu cho kỹ.
Sau khi, cô vội vã trở về căn nhà nhỏ độc lập thì lập tức tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, thay bộ đồ ở nhà vừa mềm mại lại sạch sẽ rồi lấy đồ ăn ngon ra thưởng cho bản thân.
Nói về Trần Nghiên Phỉ, cô ta vừa khóc vừa chạy về nhà, nào ngờ lúc đi vội quá đã để quên túi xách ở trung tâm giao dịch, không có chìa khóa để mở cửa vào nhà nên đành phải đập cửa.
Tống Nhã Linh mở cửa, mỉm cười đầu dịu dàng rồi nói: "Ông Cố, ông về rồi à?"
Thấy con gái mình mặt mũi đầy nước mắt, bà ta lập tức sửng sốt, vội vàng hỏi han: "Nghiên Phỉ, không phải con đang đi làm sao, sao lại về sớm thế? Đừng có suốt ngày đi muộn về sớm, để người ta đồn thổi thì không tốt cho danh tiếng của con đâu. Như thế thì mẹ cũng không biết ăn nói thế nào với chú của con."
Vừa chịu ấm ức ở cửa hàng, về nhà lại còn bị mắng khiến Trần Nghiên Phỉ tức vô cùng: "Mẹ, con có phải là con gái mẹ không vậy, sao lúc nào cũng lấy chú ra để dọa con thế."
Cô ta đi vào nhà thì thấy trên bàn có bánh kem, trong bếp còn có đồ ăn được chuẩn bị rất chu đáo thì cô ta lại không nhịn được mà chế giễu: "Mẹ, mẹ đừng phí công chuẩn bị nữa, chú ấy sẽ không về ăn sinh nhật với mẹ đâu."
Tống Nhã Linh cau mày: "Ai chọc con bực à, sao lại nói năng hỗn láo thế, mấy hôm trước ông ấy đã hứa sẽ về rồi. Mau mau dẹp cái kiểu của con đi, lát nữa ông ấy về."
Nhìn thấy mẹ mình ăn mặc rất đẹp, thậm chí còn đích thân làm bánh kem và đồ ăn, Trần Nghiên Phỉ chỉ thấy vô cùng châm biếm: "Mẹ, đừng tự lừa dối mình nữa, có năm nào sinh nhật mẹ mà chú ấy về ăn à?"
"Con..." Tống Nhã Linh bị con gái làm cho nghẹn lời, sắc mặt khó coi: "Trước kia ông ấy bận không có thời gian. Lần này ông ấy đã hứa, ông ấy là người luôn giữ lời, nếu đã hứa thì sẽ không nuốt lời."
"Chú ấy sẽ không về đâu." Trần Nghiên Phỉ nhìn mẹ mình, giận đến nỗi cả người run rẩy: "Khương Ninh đến rồi, Khương Ninh… Cô ta đến rồi!"
Tống Nhã Linh sửng sốt: "Con nói gì cơ?"
"Khương Ninh, cô ta đến căn cứ rồi, còn công khai làm nhục con ở trung tâm giao dịch."
Tống Nhã Linh khiếp sợ vô cùng, mất một lúc lâu mới ngã ngồi xuống ghế sofa: "Cô ta, sao cô ta lại đến căn cứ quân sự được?"
Sao Trần Nghiên Phỉ biết Khương Ninh đến đây để làm gì chứ?
Mấy năm nay thiên tai liên miên, ngày nào cũng có người chết, thế mà Khương Ninh lại chẳng hề hấn gì, giờ còn chạy đến căn cứ để gây chuyện.
Khương Ninh rất giống cô ta, đặc biệt là càng lớn càng giống mẹ cô ta, nếu như một ngày nào đó cô gặp Cố Đình Lâm...
Trần Nghiên Phỉ hiểu rõ thủ đoạn của Khương Ninh, nếu sự thật bị phơi bày thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cô ta không khỏi hoảng sợ: "Mẹ, mẹ nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Trên đời này luôn có những người giống nhau, mẹ nói ai là con gái của ông Cố thì người đó chính là con gái của ông ấy." Sau khi hết kinh ngạc, Tống Nhã Linh lập tức bình tĩnh lại: "Nghiên Phỉ, từ hôm nay, con không được nhắc đến Khương Ninh nữa, đặc biệt là trước mặt ông ấy, cứ coi như chưa từng quen biết cô ta."
"Nhưng mà..."
Tống Nhã Linh cảnh cáo con gái: "Không có nhưng nhị gì hết, bệnh viện của căn cứ không thể làm xét nghiệm ADN, con chính là con ruột của ông ấy."
Đúng vậy, Trần Nghiên Phỉ suýt đã quên mất bệnh viện không có hạng mục xét nghiệm ADN, có gì mà phải hoảng sợ chứ?
Chỉ cần cô ta và mẹ cắn răng không thừa nhận thì cho dù Cố Đình Lâm có nghi ngờ thì cũng chẳng làm được gì?