Không ngờ khách hàng lại hung dữ như vậy, ngay cả chị Lưu cũng bị nói nỗi đến mặt đỏ tới tận mang tai. Cho dù cô ấy có liên tục xin lỗi cũng vô ích, cho nên nhất thời không nói nên lời.
Trần Nghiên Phỉ tức đến run cả người: "Khương Ninh, cô đừng quá đáng."
"Vậy là quá đáng sao?" Khương Ninh phản bác: "Chưa bằng lời cô vừa nói đâu. Có bản lĩnh lớn như vậy thì đừng ra ngoài làm việc, căn cứ thuê cô đến làm việc không phải để làm nhục khách hàng."
Chị Lưu chưa từng gặp khách hàng nào khó tính như vậy, nghe hai người đối thoại thì ra là có hiềm khích từ trước, lần này đúng là Trần Nghiên Phỉ giẫm phải đinh rồi.
Nếu khách hàng cứ bám riết không tha, khiếu nại lên bộ phận liên quan của căn cứ thì cô ta không những bị kiểm tra đánh giá mà còn bị trừ lương.
Thấy Khương Ninh không phải là người dễ nói chuyện, chị Lưu quyết định không dung túng cho Trần Nghiên Phỉ nữa, mặt mày nghiêm túc nói: "Nghiên Phỉ. sao cô không xin lỗi khách hàng?"
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì chứ!
Trần Nghiên Phỉ không thể xin lỗi được, nhưng Khương Ninh lại muốn làm lớn chuyện, không ít người bị tiếng ồn thu hút, tụ tập ở cửa trung tâm giao dịch để hóng chuyện.
Trong cơn tức giận, nước mắt của cô ta cũng không kìm được mà rơi xuống.
Khương Ninh không quan tâm đến dáng vẻ này: "Khóc à? Cô còn mặt mũi mà khóc, khí thế mắng chửi khách hàng lúc nãy đâu rồi!"
Trần Nghiên Phỉ che mặt đẩy đám đông ra, bỏ chạy.
Chị Lưu không nói nên lời, chỉ đành liên tục xin lỗi Khương Ninh: "Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi sẽ xử lý cô ấy theo quy định của trung tâm giao dịch."
"Được thôi, tôi chờ." Khương Ninh không cho cô ấy bậc thang để xuống: "Có kết quả xử lý thì nhớ báo cho tôi, nếu xử lý qua loa thì tôi sẽ khiếu nại."
Chị Lưu chỉ đành cười trừ: "Xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?"
Trần Nghiên Phỉ cũng chỉ như một khúc nhạc đệm cho nên Khương Ninh cũng không bận tâm nữa: "Mô-đun cứu sinh làm bằng vật liệu gì?"
Cô ấy vội vàng gọi thêm nhân viên khác đến, phục vụ khách hàng tận tình.
Vật liệu của mô-đun cứu sinh hơi phức tạp, cửa hàng lấy hướng dẫn sử dụng ra.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm xem kỹ, vật liệu cũng tạm được, nhưng so với vật liệu hàng không trước tận thế thì vẫn kém xa.
Nhưng nếu dùng để chống động đất, sóng thần thì không thành vấn đề, chỉ là độ thoải mái giảm đi nhiều.
Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn quyết định từ bỏ.
Nhưng cô lại nhân cơ hội hỏi về tàu ngầm: "Mua tàu ngầm có kèm hướng dẫn không?"
Nhân viên ngẩn người: "Có kèm hướng dẫn và tặng kèm động năng của năng lượng hạt nhân."
Động năng của năng lượng hạt nhân? Nghe có vẻ không tệ, Khương Ninh nhân cơ hội xin hướng dẫn sử dụng.
Sau đó, cô không mua gì cả mà rời đi.
Nhân viên tươi cười tiễn mấy người ra cửa, quay người lại thì lập tức than thở: "Chị Lưu, mấy người này nhìn là biết kiểu sĩ diện hão, ngay cả mô-đun cứu sinh cũng không mua nổi, còn muốn mua tàu ngầm."
Nhưng cũng đáng đời Trần Nghiên Phỉ, cuối cùng cũng gặp được người trị được cô ta, nghĩ đến thôi cũng thấy sướng.
"Cô cũng muốn đi theo vết xe đổ của Trần Nghiên Phỉ sao?" Chị Lưu trừng mắt nhìn cô ta: "Bất kể đối phương có điểm cộng hay không, vào cửa hàng thì đều là khách, chúng ta là người phục vụ khách hàng, không phải là người ở đây để tỏ thái độ với khách hàng, đây cũng là nhiệm vụ của chúng ta."
"Chị Lưu nói đúng." Nhân viên không nhịn được mà bênh vực cô ấy: "Chỉ có chị là chiều chuộng Trần Nghiên Phỉ, nếu họ thực sự đi khiếu nại thì đến lúc đó chị lại phải chịu tiếng xấu và bị xử phạt."
Chị Lưu nói với vẻ bất lực: "Vậy thì cô nói xem phải làm sao? Cô ta là con gái của thủ trưởng..."