Tống Nhã Linh lấy vật tư mà nhà họ Trần cất giấu bên ngoài, thuê thợ săn tiền thưởng đến bảo vệ, đưa Trần Nghiên Phỉ đến căn cứ quân sự nương nhờ.
Ai ngờ lòng dạ thợ săn tiền thưởng lại đen tối, vừa đến thành phố Quảng Đông đã nổi sát tâm. Nếu không phải tình cờ gặp được quân nhân tuần tra thì mạng của bà ta và Nghiên Phỉ đã không còn.
Xem ra, muốn bình an đến được căn cứ quân sự không phải chuyện dễ dàng.
Vì vậy, khi quân nhân hỏi thăm tình hình, bà ta đã nói dối.
Nói bà ta chính là người nhà của Cố Đình Lâm, còn Nghiên Phỉ là con gái của ông ấy.
Không có gì khó nói, Cố Đình Lâm vốn vì bà ta mà chọn không kết hôn, còn trong suốt những năm qua bà ta cũng chưa từng quên ông ấy.
Khi biết bà ta là người nhà của Cố Đình Lâm, quân khu cũng giúp họ liên lạc thật.
Họ sử dụng điện thoại vệ tinh của quân đội nên sau hơn hai mươi năm cuối cùng cũng liên lạc được.
Nghe giọng nói đầu dây bên kia, Tống Nhã Linh thực sự hối hận.
Biết trước được có ngày hôm nay, năm đó, dù thế nào bà ta cũng sẽ không thỏa hiệp dưới sự sắp đặt của cha mẹ, đồng ý chia tay Cố Đình Lâm, gả vào nhà họ Trần giúp đỡ công ty của gia đình vượt qua cơn khủng hoảng.
Trong buổi họp mặt bạn bè, bà ta đã yêu Cố Đình Lâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi rất lâu mới trở thành người yêu.
Đáng tiếc là thời gian hạnh phúc quá ngắn ngủi, Cố Đình Lâm nhận được nhiệm vụ đặc biệt. Vì bí mật nên ông ấy không thể liên lạc với bên ngoài, bà ta đã hứa sẽ đợi ông ấy một năm, đợi ông ấy trở về sẽ đăng ký kết hôn.
Vì vậy, ngay cả khi chia tay cũng không tìm thấy người.
Nhưng điều đáng sợ hơn là bà ta đã mang thai.
Chuyện này không thể để nhà họ Trần biết, nếu không thì cuộc hôn nhân sắp đặt sẽ không còn nữa, nhà họ Tống sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Vì vậy, bà ta chỉ có thể lựa chọn phá thai.
Nhưng bác sĩ nói rằng thành tử cung của bà ta rất mỏng, nạo phá thai rất dễ gây vô sinh, sau này muốn có con sẽ rất khó.
Trong tình thế bất đắc dĩ, bà ta chỉ có thể lựa chọn sinh đứa bé.
Nhà họ Tống giấu rất kỹ, sau khi Tống Nhã Linh sinh con thì lặng lẽ vứt bỏ.
Cục thịt cắt ra từ trên người mình, làm sao có thể không đau lòng, nhưng bà ta không có lựa chọn nào tốt hơn, gia thế của Cố Đình Lâm không thể giúp được nhà họ Tống.
Trong thực tế, không có một túp lều tranh hai quả tim vàng đâu.
Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của người mình yêu, Tống Nhã Linh đau lòng nên cũng lén lút tìm hiểu, biết được đứa bé đã được đưa đến trại trẻ mồ côi.
Ngay khi hai nhà chuẩn bị đám cưới, Cố Đình Lâm hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Lúc đó bà ta lại mang thai là con của nhà họ Trần.
Đám cưới phải diễn ra, và quá khứ của bà ta với Cố Đình Lâm không thể bị bại lộ.
Để giải quyết dứt điểm, bà ta chọn cách che giấu sự thật, đối mặt với người đàn ông mình yêu mà nước mắt lưng tròng: "Nhà họ Tống phá sản, ông không có ở đó; tôi mang thai, ông cũng không có ở đó; tôi sảy thai, ông vẫn không có ở đó; bây giờ tôi sắp kết hôn, hy vọng ông vẫn không có ở đó."
Chuyện xảy ra đột ngột, Cố Đình Lâm không đồng ý.
Tống Nhã Linh đặt tay lên bụng mình: "Tôi mang thai rồi, không phải con ông."
Cả đời này, bà ta không thể nào quên được đôi mắt của Cố Đình Lâm.
Đau khổ, tự trách, và cuối cùng là sự tôn trọng.
Hai mươi năm, ai mà không thay đổi chứ? Huống hồ là khi họ phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết.
Nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia điện thoại vệ tinh, nước mắt Tống Nhã Linh rơi lã chã: "Xin lỗi, năm đó tôi đã lừa ông, tôi không sảy thai, đứa bé vẫn sống rất tốt. Đó là con của chúng ta, trong người nó chảy dòng máu của ông, tôi không nỡ phá bỏ."
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó ông ấy đã sắp xếp người của quân khu hộ tống hai mẹ con đến căn cứ.