Thực ra trong hai mươi năm qua, Tống Nhã Linh vẫn yêu ông ấy, chỉ là tình yêu này đã pha trộn quá nhiều thứ, nó đã không còn thuần khiết nữa.
Cố Đình Lâm cũng hiểu rõ, ông ấy đã không còn là ông ấy của năm xưa. Quân nhân trong thời kỳ tận thế gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh nặng nề, không có thời gian và sức lực dành cho tình cảm cá nhân.
Hoặc có lẽ, ông ấy không muốn.
Nếu không, đối mặt với sự chủ động của bà ta trong nhiều năm, ông ấy vẫn luôn không đáp lại, chỉ đảm bảo cuộc sống của hai mẹ con mà thôi.
Ông ấy ngày càng xa lạ, khiến người ta không thể hiểu được, không thể nhìn rõ.
Bây giờ, Khương Ninh cũng châm chọc vào chuyện này.
Bộ đàm vang lên, kéo hai mẹ con đang thất thần trở về.
"Xin lỗi, hôm nay có rất nhiều việc, tôi không về nữa."
Giọng nói của ông ấy là kiểu chững chạc, ổn định, lời nói lễ phép nhưng không có mấy phần ấm áp.
Tống Nhã Linh sửng sốt, vội vàng trả lời: "Bận mấy cũng phải ăn cơm cho tử tế, nếu ông không có thời gian về nhà, hay là tôi nấu cơm mang đến nhé?"
"Ở đây có nhà ăn, hơn nữa đây là trọng địa quân sự, người ngoài không được vào."
Ngoài ra, ông ấy không còn nói gì khác.
Sắc mặt Tống Nhã Linh rất khó coi, hai tay vô thức nắm chặt.
Những năm trước, dù ông ấy không về thì ông ấy cũng sẽ nói một câu chúc mừng, để lính hậu cần mang quà về.
Năm nay không có gì cả, dường như ngay cả lời chúc ông ấy cũng không muốn nói.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ông ấy không muốn cho bà ta cơ hội thì tại sao năm đó lại bằng lòng đưa bà ta đến căn cứ quân sự?
Thậm chí, ông còn thầm chấp nhận thân phận của bà ta và Nghiên Phỉ.
"Mẹ, chú hoàn toàn không yêu mẹ." Trần Nghiên Phỉ cảm thấy lạnh lẽo: "Khương Ninh đến, chắc chắn chú đã biết chuyện gì đó."
"Câm miệng!" Tống Nhã Linh đột nhiên mất kiểm soát, quát lớn: "Mẹ cảnh cáo con lần nữa, nếu con còn muốn sống tốt thì sau này không được nhắc đến cái tên này ở nhà."
Nhiều năm qua, hình tượng người mẹ của Tống Nhã Linh vẫn được duy trì rất tốt, dù con gái có ngang ngược đến đâu thì bà ta cũng chỉ khuyên răn chứ không bao giờ nổi giận.
Dù sao thì con gái cũng là chỗ dựa tương lai của bà ta.
Nhưng bây giờ, khi bị con gái liên tục đâm xuyên thì thể diện và tôn nghiêm của bà ta nào còn nữa.
Đồ ngu ngốc, dạy dỗ thế nào cũng ngốc vô cùng, ngay cả tận thế tàn khốc như vậy cũng không thể thay đổi được, hoàn toàn không cứu vãn được!
Lúc này, Tống Nhã Linh vô cùng mệt mỏi.
Trần Nghiên Phỉ bị sự mất kiểm soát của bà dọa sợ nên chợt nghẹn họng.
Tống Nhã Linh cũng ý thức được mình thất thố, lập tức điều chỉnh cảm xúc, chuyển chủ đề: "Nghiên Phỉ, hôm nay con đi xem mắt thế nào rồi?"
Quân hàm của đối phương không cao lắm, nhưng dù sao cũng là do bà ta thông qua việc làm quen với vợ các sĩ quan, cầu xin đối phương giới thiệu, điều kiện cũng không tệ lắm.
Nhắc đến chuyện xem mắt, Trần Nghiên Phỉ tức giận: "Ban đầu nói chuyện khá hợp, ai ngờ Khương Ninh lại xen vào khiến đối phương phải vội vã rời đi."
Đối phương trông rất đẹp trai, đáng tiếc chỉ là một phó doanh, dù kết hôn cũng không thể làm vợ một tướng quân mà an nhàn.
Tuy nhiên, năm nay cô ta đã 27 tuổi, nếu không kết hôn thì sẽ già mất.
Nếu cô ta trẻ hơn vài tuổi, nếu Cố Đình Lâm chịu mai mối thì cô ta muốn gả cho người có chức vị từ đoàn trưởng trở lên cũng không thành vấn đề.
Đằng này Cố Đình Lâm lại điên khùng, nói rằng với tình hình tận thế hiện tại, trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ đất nước, cố gắng để nhiều người hơn được sống sót, không thích hợp với tình cảm nam nữ.
Nói thẳng ra, chính là ông ấy sẽ không tìm con rể cho mình.
Bản thân ông ấy sống độc thân cũng đành, còn muốn để con gái của mình cô đơn cả đời, loại đàn ông này đúng là bị bệnh thần kinh.
Huống hồ, mỗi năm căn cứ cũng có không ít người kết hôn sinh con, đặc biệt là ở trong quân khu thì nhiều vô kể. Nói cho cùng là ông ấy vẫn không coi cô ta là con gái ruột.
Nếu đổi thành Khương Ninh thì liệu ông ấy có máu lạnh vô tình như vậy không?