Suy cho cùng, Trần Nghiên Phỉ vẫn cảm thấy Cố Đình Lâm chê mẹ cô ta đã từng lấy chồng, còn cô ta lại được người đàn ông khác nuôi lớn cho nên trong lòng thấy vô cùng khó chịu.
Ông ấy không thật lòng chấp nhận cô ta và mẹ mà là vì địa vị cao quyền trọng không thiếu chút ăn uống này, nên mới đón bọn họ về nuôi. Chẳng qua là ông ấy đang muốn trả thù chuyện năm xưa bị bỏ rơi.
Với tư cách là một thủ trưởng, bên cạnh ông ấy vốn không thiếu phụ nữ, nếu có nhu cầu chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có vô số người phụ nữ xếp hàng. Dù ông ấy có muốn trẻ đẹp thì cũng không khó, còn mẹ cô chỉ là bà già nửa nạc nửa mỡ, hơn nữa còn là sau khi chồng mất mới tìm lại ông ấy.
Nếu cô ta là Cố Đình Lâm thì trong lòng không thấy khó chịu mới là lạ.
Điều khiến Trần Nghiên Phỉ không vui hơn là, từ khi vào căn cứ quân sự, mẹ cô ta chỉ lo nghĩ đến Cố Đình Lâm mà hoàn toàn không hề suy nghĩ cho tương lai của cô ta.
Cố Đình Lâm yêu cầu cô ta gia nhập quân đội, rõ ràng là mẹ cô ta cũng biết cô ta không chịu được khổ, nhưng vẫn đứng về phía ông ấy.
Cô ta mở lời muốn xin công việc tốt nhưng Cố Đình Lâm lại không chịu mở lời nhờ vả. Thế mà mẹ cô còn biện giải rằng ông ấy là người ở trên cao phải làm gương.
Nói cho cùng, cho dù con gái có thân thiết đến mấy thì cũng không bằng người đàn ông ấy.
Điều đáng cười là mẹ cô ta còn đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra, còn Cố Đình Lâm lại vốn không coi trọng bà ta.
Ngay cả sinh nhật của bà ta cũng không về, rõ ràng là sự sỉ nhục trắng trợn.
Tống Nhã Linh không biết tâm tư của con gái, nghe nói là Khương Ninh phá hỏng buổi xem mắt thì không khỏi xoa xoa thái dương nói: "Lại là nó, sao lần nào cũng thế?"
Khương Ninh sinh ra là để khắc bà ta, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước bà ta đã mạo hiểm phá thai, không nên sinh ra đứa con gái chuyên phá hỏng chuyện của bà ta.
Bà ta thở dài não nề: "Nghiên Phỉ, hôm nay người này là do vợ Thiếu tướng Quách giới thiệu, đối phương còn trẻ đã là phó doanh, năng lực làm việc hoàn toàn không chê vào đâu được. Nếu cậu ta được ba con đồng ý thì đến lúc đó ông ấy sẽ nâng đỡ một chút, tiền đồ của cậu ta là chuyện không sao nói trước được đấy, con nhất định phải nắm cho chắc."
Trần Nghiên Phỉ cũng muốn nắm cho chắc, nhưng đối phương nói được một nửa thì đi mất, chẳng lẽ cô ta phải như hồ ly tinh quấn lấy không buông sao?
"Binh lính thì thật thà, lại ngày ngày bị cấp trên tẩy não phải hy sinh bản thân bảo vệ đất nước, gặp vấn đề tình cảm dễ dàng thoái lui, con chủ động một chút thì đã sao?"
Tống Nhã Linh là người từng trải cho nên cũng khuyên nhủ con gái: "Nữ theo đuổi nam một cách kín đáo, nếu như cậu ta đã đồng ý đi xem mắt, không phải là coi trọng con thì cũng là coi trọng quyền thế của ông Cố, con phải tích cực nắm lấy cơ hội."
Trần Nghiên Phỉ giả vờ khó xử: "Nhưng mà, anh ta không để lại cách liên lạc."
"Chuyện này rất đơn giản, mẹ bảo bà Quách tổ chức một buổi nữa để hai đứa hẹn hò riêng."
Tống Nhã Linh nhẹ nhàng vỗ tay con gái: "Nghiên Phỉ, con đã 27 tuổi rồi, đến lúc chủ động thì đừng ngại ngùng, binh lính thật thà thì thật thà, nhưng chắc chắn là người có trách nhiệm. Nếu cậu ta dám không chịu trách nhiệm thì căn cứ cũng sẽ cho con một câu trả lời, đến lúc đó còn sợ cậu ta không cưới con sao?"
Sao Trần Nghiên Phỉ lại không hiểu ý mẹ, trong lòng cô ta cũng có tính toán: "Hay là, sắp xếp ở nhà bà Quách, đến lúc đó cũng coi như có người chứng kiến?"
Thấy con gái thông suốt, Tống Nhã Linh cũng hài lòng: "Ừ, đến lúc đó con khéo léo một chút, mẹ cũng sẽ giúp con."
Hai mẹ con không nhắc đến Khương Ninh nữa, cũng chuẩn bị tâm lý dù có bị phát hiện cũng sẽ cắn răng không nhận. Thế nhưng trong lòng cả hai đều rất rõ, chỉ cần Khương Ninh còn ở căn cứ một ngày thì không ai có ngày tháng tốt lành.
Đối diện với nến và bánh kem, Tống Nhã Linh ngẩn người, trong đầu tràn ngập hồi ức về lần đầu tiên gặp Cố Đình Lâm cách đây ba mươi năm, tiếc là bọn họ không thể quay lại sự ngây thơ và tốt đẹp như lúc ban đầu.
Thiên tai tận thế, khiến cả hai đều thay đổi hoàn toàn, chỉ còn lại một cơ thể đầy thương tích.