Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 773

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 773 -

Khương Ninh không ngờ lại có thể gặp người quen cũ ở căn cứ quân sự.

Dương Kiệt từ bên ngoài đi vào, không ngờ lại có thể gặp lại hai người nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Khương Ninh ngạc nhiên: "Các cậu đều đến đây sao?"

Đang vui mừng thì Dương Kiệt lại có chút buồn bã: "Không, chỉ có em và A Lương cùng với mấy người khác."

Khương Ninh tò mò: "Còn đội trưởng Hà và ba cậu thì sao?"

"Phó thị trưởng Hà dẫn dân cư Thành phố Phượng đến thành phố Gia, ba em và những người khác đều ở đó, chỉ có bọn em..."

Ba mẹ thương con thì sẽ tính cho con đường dài.

Dương Vĩ Dân không muốn kéo chân con trai nên đã đề nghị để con trai đến căn cứ quân sự.

Không chỉ có mỗi cậu ấy, bất kỳ ai ở khu Áo Viên thì chỉ cần là người trẻ tuổi khỏe mạnh đều bị yêu cầu đến căn cứ quân sự.

Hai ba con nương tựa vào nhau nhiều năm, huống hồ ba của cậu ấy đã già, không biết có thể sống được bao lâu khi thiên tai đang hoành hành.

Dương Kiệt không đồng ý, nào ngờ Dương Vĩ Dân đã quyết định, nếu con trai không đồng ý thì ông ấy sẽ không rời khỏi Thành phố Phượng, để núi lửa phun trào nhấn chìm mình.

Trong sự lựa chọn đau đớn, cuối cùng cậu ấy đã đồng ý với yêu cầu của ba.

Là người quen cũ nhiều năm, Khương Ninh quan tâm hỏi: "Khi di dời các cậu không bị sao chứ?"

Nhắc đến chuyện này, có thể coi là họa vô đơn chí, bây giờ nghĩ lại cậu ấy vẫn thấy sợ hãi.

Mấy vệ tinh va chạm vào núi Thạch Cẩm quá đột ngột nên quyết định di tản của nhà nước cũng rất đột ngột. Hầu hết người dân đều rất phản đối, vì vậy quá trình tập hợp di tản diễn ra rất chậm chạp, hơn nữa lại liên tục xảy ra những chuyện rắc rối.

Mãi đến khoảng giữa trưa mới lên đường, nào ngờ chưa đi được bao xa thì núi Thạch Cẩm đã phun trào núi lửa, đoàn di tản chỉ còn cách liều mạng tăng tốc.

Đi được nửa ngày, đến chiều tối khi sắp rời khỏi thành phố Quảng Đông, lúc này tro núi lửa đã lan rộng, đoàn người chỉ còn cách bịt mũi tiếp tục tiến lên.

Nào ngờ đột nhiên lúc này lại có một trận bão cát trăm năm có một.

Vì vẫn họ còn ở trong thành phố nên các tòa nhà cao tầng đã làm chậm tốc độ của bão cát. Mọi người lần lượt trú ẩn trong các tòa nhà, cũng không gây ra nhiều thương vong.

Bão cát kéo dài trong nhiều ngày, không ngờ lại thổi tro núi lửa ra Thái Bình Dương.

Tiếp theo là mưa lớn, may mà trong thành phố không có lũ quét cho nên có thể coi như đã liên tiếp tránh được ba kiếp nạn.

Đợi đến khi mưa tạnh, đoàn người khổng lồ ấy lại tiếp tục di chuyển.

Đến ngã ba thành phố Huệ, Dương Kiệt và những người khác quỳ xuống lạy biệt ba mẹ, cố nén đau thương đến căn cứ quân sự.

Với tâm trạng lo lắng, không ngờ mấy người may mắn vượt qua vòng loại, có cơ hội vào căn cứ. Nhưng bài thi gia nhập quân đội quá khắc nghiệt, tất cả bọn họ đều bị loại, vì để sinh tồn chỉ còn cách chấp nhận sự sắp xếp lao động của căn cứ.

Ai cũng đến từ Áo Viên nên mấy người trẻ tuổi rất đoàn kết, kiếm được điểm cộng cùng với vật tư tiết kiệm được trong những năm qua nên họ muốn đổi một mô-đun cứu sinh.

Hôm nay, Dương Kiệt đến đây là để mua mô-đun cứu sinh.

Họ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mà còn không muốn phụ lòng mong mỏi của ba mẹ.

Nghĩ đến việc ba đã đưa phần lớn vật tư cho mình, không nhận không được, Dương Kiệt không dám dễ dàng từ bỏ.

Cậu ấy phải sống thì mới có thể đền đáp ba, mới có cơ hội xây dựng lại cùng ba.

Khương Ninh cảm động: "Sẽ có một ngày, mọi người sẽ đoàn tụ."

Sau khi chào hỏi, Dương Kiệt vội vàng đi mua mô-đun cứu sinh.

Trên đường về, Khương Ninh hơi nhíu mày, sau đó không nhịn được quay người lại.

Hoắc Dực Thâm nghi hoặc: "Sao vậy?"

Khương Ninh quan sát xung quanh: "Sao em cứ cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình vậy?"

Hoắc Dực Thâm cũng nhận ra: "Điểm cộng tận chín con số, không muốn người ta nhìn chằm chằm cũng khó."

"Không phải." Khương Ninh không thể diễn tả được, tóm lại là có một cảm giác rất kỳ lạ, không phải là sự theo dõi của những người nhặt đồ bình thường.

Cô vừa nói vậy, Hoắc Dực Thâm đã cảnh giác nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Có lẽ là do em nhạy cảm, đa nghi quá."

Bình Luận (0)
Comment