Trở về sân độc lập, Hoắc Dực Thâm bắt tay vào nghiên cứu sách hướng dẫn tàu ngầm.
Đây là tàu ngầm cỡ trung, có thể chống bão ở vùng biển sâu, còn có thể kết nối nhiều phần lại với nhau, có tới mấy màn hình điều khiển, khi gặp phải thảm họa bất khả kháng thì cần có hai người phối hợp ăn ý mới được.
Không ai dám đảm bảo, dù là thảm họa lớn đến đâu cũng không thể chia cắt, Khương Ninh không do dự: "Nếu đã có hướng dẫn học thì chúng ta đưa Đậu Đậu và Cola đi cùng luôn."
Chó con hưởng ứng: "Gâu!"
Hoắc Dực Thâm xem đi xem lại sách hướng dẫn, tóm tắt các yêu cầu và lưu ý, sau đó truyền đạt miệng cho hai người một chó.
Tàu ngầm neo đậu ở bến tàu biển sâu, nơi đó thuộc trọng địa quân sự, người bình thường vốn không thể đến gần.
Vì vậy phải đặt lịch hẹn trước, đến lúc đó sẽ có người của quân đội đến đón.
Mấy người dậy sớm, ăn sáng xong, mang theo lương khô, dẫn chó con lên đường.
Đến cổng lớn khu B, đợi khoảng mười phút, một chiếc xe địa hình quân dụng dừng lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Khương Ninh ngạc nhiên, hóa ra lại là người lính hậu cần lần trước.
Người lính hậu cần mỉm cười chào hỏi: "Đồng chí Hoắc, cô Khương."
Hoắc Dực Thâm không hiểu: "Anh đến đón chúng tôi sao?"
Người lính hậu cần giải thích: "Ban đầu vốn định là huấn luyện viên của bên tàu ngầm hải quân đến đón các anh, nhưng bởi vì các anh tìm được nhiều kim loại hiếm như vậy, giải quyết được vấn đề cấp bách của công xưởng quân đội nên thủ trưởng muốn gặp các anh để bày tỏ lòng cảm ơn."
Khương Ninh nhíu mày: "Đây là giao dịch, hơn nữa các anh đã quy đổi thành điểm cộng cho chúng tôi, không cần cảm ơn."
Người lính hậu cần kiên trì: "Lên xe đi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh."
Sợ điều gì đến điều đó, quả nhiên họ đã bị chú ý.
Tâm trạng tốt của Khương Ninh tụt xuống đáy vực, muốn sống ẩn dật sao mà khó thế chứ?
Ở địa bàn của người ta, thủ trưởng còn đích thân chỉ định muốn gặp, xin hỏi phải làm sao? Đang online, gấp lắm!
Hai người nhìn nhau, đành chấp nhận lên xe chuyên dụng của thủ trưởng.
Bên này xe vừa nổ máy, bên kia Trần Nghiên Phỉ lại từ khu A đi ra.
Thấy Khương Ninh lên xe quân đội, mặt cô ta tái mét, đầu óc ong ong không ngừng.
Đó là xe chuyên dụng của Cố Đình Lâm, ông ấy đến tận cửa nhà cũng không vào thế nhưng lại đón Khương Ninh lên xe?
Trái tim Trần Nghiên Phỉ đập thình thịch, cô ta nào còn tâm trạng nào đi làm nữa, vội vàng quay về tìm Tống Nhã Linh...
Tống Nhã Linh ăn mặc chỉnh tề, vừa định ra ngoài tìm bà Quách để làm mai. Bà ta phải nhanh chóng định chuyện hôn sự của con gái, dù có phải gạo nấu thành cơm cũng được.
Tin tức về mảng kiến tạo va chạm truyền đi rầm rộ, còn Cố Đình Lâm thì dồn hết tâm trí vào công việc, đã mấy tháng không về nhà. Nếu như thật sự có thảm họa xảy ra, bà ta cũng hoàn toàn không trông cậy được vào ông ấy.
Ông ấy đã hiến dâng cả cuộc đời cho đất nước, đến cả gia đình cũng không cần.
Bà ta có một linh cảm không lành, Cố Đình Lâm có thể... Thực sự sẽ không quan tâm đến bà ta nữa.
Vì vậy, nhân lúc gia đình này chưa tan vỡ, bà ta vẫn còn cái danh vợ thủ trưởng, nhất định phải lo chuyện hôn sự của Nghiên Phỉ chỉ khi làm vậy mới có đường lui thực sự.
Bà ta vừa ra cửa thì suýt nữa đụng phải cô con gái hoảng hốt.
Tống Nhã Linh cau mày: "Dù sao con cũng là con gái thủ trưởng, ra ngoài có thể bình tĩnh một chút không?"
Trần Nghiên Phỉ còn đâu tâm trí để ý, vội vàng kéo bà ta vào nhà, lo lắng nói: "Mẹ, vừa nãy Khương Ninh lên xe chuyên dụng của chú."
Tống Nhã Linh kinh ngạc: "Con nói gì cơ?"
"Xe chuyên dụng của chú, cố ý đến tận cửa khu nhà đón Khương Ninh, rồi đi thẳng."
Tống Nhã Linh ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: "Con đừng hoảng hốt, nó mới đến căn cứ mấy ngày, sao có thể gặp ba con được?"
Trần Nghiên Phỉ sao có thể bình tĩnh: "Chú ấy vẫn luôn lạnh nhạt với chúng ta như vậy, có phải đã sớm biết sự thật rồi không?"