Khương Ninh cũng không ở lại lâu, thừa dịp đêm tối lái xe rời đi.
Bọn họ đến núi Đông Tiều cất hai xe chở than đá trước, sau đó lại chuốc thuốc mê đám con tin thêm một lần nữa, đảm bảo đến trưa mai bọn họ cũng không thể tỉnh lại.
Hoắc Dực Thâm trói bọn họ như trói heo vậy, không những dùng vải rách bịt miệng mà còn ném bọn họ vào trong một hang động.
Ba người một chó tìm một nơi khá bí ẩn, sau đó nhanh chóng dựng lều, vui vẻ bọc chăn nệm đi ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là hơn bảy giờ sáng, bọn họ ăn sáng trong tiếng gió núi.
Khoảng hơn mười giờ, Đậu Đậu đang ở chỗ cao để tuần tra chợt lên tiếng: “Chị dâu, bọn họ đến rồi.”
Hai chiếc xe việt dã cũ nát, chòng chành đi về phía núi Đông Tiều.
Dựa theo kế hoạch, ba người chuẩn bị đủ các loại súng ống, còn chó không biết dùng súng thì cứ thoải mái lượn quanh.
Mười mấy phút sau, xe việt dã dừng lại ở chân núi, ngoại trừ đám xã hội đen tối hôm qua, còn có thêm bảy tám người đàn ông bước xuống xe.
Trong đó có hai người nhìn hơi quen quen, hình như từng tự đề cử làm người hướng dẫn trong căn cứ với bọn họ, thì ra đây là mánh khóe của đội Gió Lốc.
“Này Hắc Cẩu đại ca của mày đâu?” Một người đàn ông ăn mặc bình thường, trong miệng còn ngậm điếu thuốc cảnh giác nhìn xung quanh: “Chắc không phải trả thù ông đây đâu nhỉ?”
“Anh Thái nói giỡn hoài, bọn tôi phải dựa vào anh để kiếm cơm, cho dù có mười cái gan cũng không dám bẫy anh.”
Hắc Cẩu chính là tên thứ ba bèn cười nịnh bợ: “Không phải vì anh nghi ngờ bọn họ giết người của anh, bảo bắt được thì đừng giết vội sao. Hai người kia vừa giỏi vừa thông minh, chúng tôi hy sinh mấy anh em mới có thể bắt được bọn họ, đại ca sợ bọn họ lại giở trò gì, cho nên tự đến trông chừng rồi. Đám người đó được giấu trong sơn động, để tôi dẫn anh đi. Anh Thái, lần này chúng tôi đã hy sinh rất nhiều người, hai trăm cân lương thực thật sự không đủ, anh xem có thể thêm một chút hay không?”
Anh Thái lắc đầu nói: “Chờ tôi thấy người rồi nói tiếp.”
Chờ khi giết được hai người kia rồi, đám người này cũng không thể giữ lại được.
Nghĩ đến điểm cộng mà Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm kiếm được, anh Thái không nhịn được mà thèm thuồng, đến khi có được thẻ và mật mã, gã ta có thể sống cả đời mà không cần lo lắng gì nữa.
Hơn nữa, chỉ cần xách đầu hai người đó về giao nộp, sau này ở căn cứ gã ta có thể xưng vương xưng bá rồi.
Trong lòng gã ta rất vui, vẻ mặt cũng vênh váo, vừa định hít một ngụm thuốc lá, bên tai đột nhiên vang lên tiếng “Xì”, người bảo vệ bên cạnh gã ta lập tức ngã xuống đất.
Đôi mắt tên đó trợn to, trên trán có dấu đạn.
“Mẹ kiếp, đám ngu dốt này muốn hại tao?”
Anh Thái giận dữ, rút súng ở bên hông ra muốn lấy mạng cho Hắc Cẩu, không ngờ cánh tay đột nhiên đau nhức, vũ khí rơi xuống mặt đất.
Hắc Cẩu cũng giật mình, vội vàng giơ tay nằm xuống: “Đừng nổ súng đừng nổ súng, tôi làm theo lời mấy người nói mà.”
Họ bắn liên tiếp mấy phát đạn, trừ anh Thái ra, toàn bộ đội Gió Lốc đều chết tại chỗ.
Anh Thái vừa kinh ngạc vừa tức giận, muốn cướp xe chạy đi.
Đậu Đậu cũng nhanh chóng bóp cò súng, chẳng những khiến bánh xe bị nổ mà còn thưởng cho gã ta hai phát súng vào đùi.
Anh Thái bị trúng mấy phát đạn không thể đứng nổi nữa, chỉ có thể bò trên đất.
Không chỉ có gã ta, ngay cả đám xã hội đen cũng có hai người chết, chỉ có Hắc Cẩu đang run lẩy bẩy, ngồi thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh Thái.
Bà nội nó, nếu biết nhiệm vụ này nguy hiểm như vậy, cho dù cho núi vàng núi bạc gã cũng không làm.
Không kiếm được lương thực thì thôi, ngay cả hang ổ của mình cũng bị nhổ cỏ tận gốc.
Gã thật sự muốn khóc cho chết luôn!
Ba người một chó bí mật đứng lên, từ từ đi về phía anh Thái còn đang giãy giụa trong vũng máu.
Ánh mắt anh Thái căm giận, nhìn chằm chằm vào Khương Ninh.
Khương Ninh không thích ánh mắt này của gã ta, một cước đạp vào ngực gã ta: “Còn trừng mắt nhìn tôi nữa, tôi móc mắt anh ra.”
Cô đạp rất mạnh, lồng ngực của gã ta ép chặt, anh Thái cảm giác xương sườn mình sắp gãy: “Cô, cô muốn thế nào?”
Khương Ninh lạnh lùng cười với gã ta: “Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng chứ nhỉ?”
Anh Thái đã sống trong căn cứ nhiều năm như vậy rồi, gã ta cũng biết thế nào là thắng làm vua thua làm giặc, thật sự khi đối mặt với sinh tử mới biết sợ là như thế nào.
Gã ta cố chịu đựng cơn đau: “Nếu tôi nói, cô có thể bỏ qua chuyện cũ không?”