Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 785 - Chương 786

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 786 -

Ăn uống no đủ, Khương Ninh lấy lều vải ra dựng lên: “Chờ ngày mai giao hàng xong, chúng ta có thể trở về căn cứ nghỉ ngơi rồi.”

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Ở đây hẻo lánh chắc là rất an toàn, hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong, ba người một chó bèn đi vào lều vải, tắt đèn nghỉ ngơi.

Không lâu sau, trong lều vải vang lên tiếng ngáy như sấm, có tiếng của người và cả của chó, hòa vào nhau như tạo nên một tiếng nhạc du dương.

Đặc biệt là Cola, nó ngủ như chó chết vậy, chắc trời có sập xuống nó cũng không tỉnh.

Đám người bên ngoài lặng lẽ đến gần lều vải, vội vàng lấy vũ khí ra.

Người cầm đầu vừa đến gần lều vải, một âm thanh rất nhỏ đột nhiên truyền vào trong cơ thể, gã vội vàng nghiêng đầu về phía sau…

Vì không muốn làm kinh động đến con mồi nên gã không bật đèn, bây giờ trời tối đến mức đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón tay.

Cực kì im lặng, chắc là mình nghĩ nhiều thôi.

Gã lại đưa tay ra thêm một lần nữa, vén tấm rèm vải lên nhưng sau ót đột nhiên bị vật gì đó lạnh như băng đè lại.

Đám người bị dọa sợ vội vàng bật đèn, chỉ thấy có một cô bé đứng ở cạnh lều vải, trong bóng tối, cô bé nở nụ cười u ám, trong tay còn đang cầm vũ khí.

Mà sau ót của gã, chính là một cây súng.

Bên cạnh còn có một con chó vạm vỡ, vừa nhìn chân của gã chằm chằm vừa chảy nước miếng.

Nhưng trong lều vẫn phát ra tiếng ngáy như sấm.

Lúc này gã mới ý thức được rằng - Gã mắc bẫy rồi!

Người thuê nói mấy người này rất khó xử lý, cho nên gã đã cố tình gọi thêm mười mấy anh em đến, không ngờ toàn bộ đều bị trói lại, ngất hết cả.

Đúng vậy, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đã dùng thuốc mê.

Cô rút súng ra tiến đến, nhìn chằm chằm người duy nhất không hôn mê, lạnh lùng nói: “Nói đi, là ai xúi giục mấy người?”

Đã lấy tiền thì phải làm việc cho người ta, người đàn ông vẫn kiên quyết không nói.

Khương Ninh cũng không dài dòng, xoay người bắn về phía một kẻ đang nằm ngất trên đất, máu ở trên đầu chảy như suối.

Súng đã được gắn ống giảm thanh, xung quanh có thể không nghe được bất kỳ âm thanh nào, nhưng người đàn ông kia sợ đến mức suýt nữa ngất đi.

Mẹ nó, quá độc ác!

Mười mấy người ngủ mê trên mặt đất, thậm chí Khương Ninh còn không thèm chớp mắt, đã tiễn kẻ thứ hai, kẻ thứ ba…

“Tôi nói, tôi nói!” Người đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng: “Là đội Gió Lốc, họ nói sau khi thành công sẽ cho chúng tôi hai trăm cân lương thực, hơn nữa hàng hóa của mấy người đều thuộc về chúng tôi.”

Đội Gió Lốc?

Khương Ninh khẽ nhíu mày, bọn họ muốn trả thù hay là nhận được chỉ thị của người khác đây?

Cô chỉ hứng lên rồi muốn đến chở than đá, nhưng đội Gió Lốc không những biết mà còn liên lạc với xã hội đen ở bên ngoài trước.

Hơn nữa tại sao bọn họ lại không tự ra tay mà lại làm trung gian ăn chênh lệch?

Ngoài ra, hai xe tải lớn chở than đá này đổi được rất nhiều điểm công mà đội Gió Lốc nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái quần mà thôi.

Khương Ninh nghiêng người về sau, đội Gió Lốc mới là bên trung gian nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ không tiện ra mặt.

Cho nên, rốt cuộc là ai muốn giết cô?

Khương Ninh quơ quơ súng: “Hẹn đội Gió Lốc ra đi.”

Người đàn ông không có can đảm từ chối, dù so tính mạng của mười mấy anh em vẫn còn trong tay cô.

Khương Ninh hỏi: “Ai là đại ca của mấy người?”

Mắt người đàn ông chợt lóe, gã đứng thứ ba, đại ca và anh hai là anh em ruột cùng mẹ, gã vừa định chỉ đại vào một kẻ để thay đế, không ngờ Hoắc Dực Thâm lại lên tiếng: “Nghĩ cho kỹ, nếu không sẽ có người chết.”

Gã không dám hy vọng gì nữa, thành thật khai đại ca ra.

Khương Ninh cầm sợi dây, trói hết cả đám ném lên xe, chỉ chừa lại cho gã hai đàn em: “Trước trưa mai, hẹn người phụ trách của đội Gió Lốc đến núi Đông Tiều, nếu không đừng trách tôi băm mấy người này cho chó ăn.”

Chó con từ chối đám thịt này, nhưng vẫn rất nể mặt con sen: “Gâu!”

Răng nanh của chó lộ ra, vô cùng đáng sợ, người đàn ông liên tục gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ làm.”

Bình Luận (0)
Comment