Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 785

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 785 -

Chờ khi nhóm Trương Siêu rời đi, Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng dựa vào vai của Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm ôm vai cô: “Sao vậy?”

“Em cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.” Khương Ninh ôm cổ anh: “Anh Hoắc này, cảm ơn anh.”

Hoắc Dực Thâm cười: “Cảm ơn vì điều gì?”

“Tất cả.” Khương Ninh cười với anh: “Gặp nhau, hiểu nhau, bao dung, thông cảm…”

Tất cả đều thật tốt đẹp, cô muốn như thế này mãi mãi, đến già cũng không chia cách.

Hoắc Dực Thâm ôm cô không nói lời nào, nhưng trong lòng lại thỏa mãn vô cùng.

Đậu Đậu ở phòng bếp rửa chén, giả vờ như không thấy anh và chị dâu đang thân mật.

Cô bé không biết gì hết, không thấy gì cả.

Không ngờ chó con lại không được tốt tính như vậy, nó lén nhìn vào trong, Đậu Đậu kéo lỗ tai nó kéo trở về: “Không được.”

Khương Ninh ngủ một giấc đến ngày hôm sau, sau đó cô nấu bánh bột gạo cho Đậu Đậu, rồi lại bàn bạc với Hoắc Dực Thâm: “Nếu hôm nay không làm gì thì hay mình chở than đá về nhé?”

Căn cứ cách mỏ than chừng năm mươi kilomet, chỗ cần dùng than đá rất nhiều, ngày nào cũng có xe ra ra vào vào, trên đường đi chắc cũng khá an toàn.

Hoắc Dực Thâm không có ý kiến gì, trở về sớm cất vào trong không gian, kẻo đêm dài lắm mộng.

Ngoài sân đã bị người ta động tay vào, hai đứa nhỏ cũng không ở thể ở nhà, những thứ khác cũng phải cất vào không gian.

Xử lý xong mọi chuyện, Hoắc Dực Thâm lấy vài cọng tóc, lúc đóng cửa thì kẹp vào trong khe cửa.

Đường đến mỏ than thật sự rất thông thoáng, chỉ là bùn đất bị nghiền ép nhiều lần, lâu dần trở nên gồ ghề, khi đi trên đường rất xóc, suýt chút nữa là họ đã nôn ra hết rồi.

Mỏ than có quân nhân cầm súng canh giữ, đơn vị thuộc căn cứ quân đội, nhân viên làm việc đều là người nhà của quân nhân.

Ngay cả công nhân đào than cũng là những người phạm tội nhưng không tệ đến mức phải bắn chết, nếu nhân viên không đủ thì sẽ sắp xếp cho người sống sót đến lao động.

Nhưng hai kiểu người đó khác nhau ở chỗ, người phạm tội làm việc khá nặng nhọc, chỉ được bao ăn ở chứ không có điểm cộng.

Khương Ninh giao biên nhận của trung tâm làm việc, người ở đây làm việc rất nhanh, cầm hóa đơn đi xếp hàng là được.

Máy móc ở mỏ than rất lạc hậu, chỉ có hai cái máy chở hàng, toàn bộ xe chở hàng đều được xếp trước căn cứ, có công nhân bốc dỡ trước chỗ Khương Ninh xếp hàng.

Đợi đến mấy tiếng mới đến lượt mình, bảy mươi tấn than đá không phải muốn sắp xếp là sắp xếp được ngay.

Đến khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng xong.

Xe chở đầy than đá cho nên cũng không thể nào mà chạy nhanh được.

Đi được một nửa, bầu trời cũng sắp tối rồi.

Trong bộ đàm đột nhiên vang lên giọng nói: “Chị dâu, chúng ta bị theo dõi rồi.”

Đậu Đậu ngồi với anh trai đi ở phía trước, cô bé thấy giữa trời chiều có người ở trong ngõ nhỏ theo dõi nên vội vàng nhắc nhở.

Khương Ninh nhíu mày: “Đội Gió Lốc à?”

“Không giống ạ.” Đậu Đậu tiếp tục quan sát: “Em nghĩ là thế lực xã hội đen ở bên ngoài.”

Ra ngoài có máy lần cho nên quả thật Khương Ninh cũng không có cơ hội đắc tội với xã hội đen.

Cô mặc áo chống đạn, mang nón bảo hiểm sắt, cửa kính xe cũng đã đổi thành kính chống đạn, chỉ có bánh xe thì khá phiền phức.

Nhưng trời sắp tối rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì dù tự vệ hay chạy thoát thân cũng không thành vấn đề.

Nhưng không biết thế lực xã hội đen này sợ xe quân đội đang vận chuyển than ở cách đó không xa, hay vẫn còn kế hoạch gì khác, bọn họ cũng chỉ theo dõi mà thôi chứ vẫn chưa ra tay.

Muốn cất than đá vào không gian, Khương Ninh cũng không thể lái xe vào căn cứ mà rẽ trái rẽ phải về phía núi.

Trời sắp tối rồi, hai chiếc xe chở hàng tách với xe quân đội, quả nhiên đám xã hội đen theo đuôi càng lúc càng chạy đến gần hơn.

Xe dừng lại ở ngay khúc cua, Khương Ninh xuống xe nghỉ ngơi.

Ba người một chó ngồi xuống đất nghỉ ngơi, lấy lương khô ra ăn dằn bụng.

Bình Luận (0)
Comment