Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 783 - Chương 784

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 784 -

Mọi người vừa làm đồ ăn vừa trò chuyện, bọn họ cũng tranh thủ rèn luyện ý chí chiến đấu cho cậu ba nhà họ Dung trước: “Nhập ngũ làm quân lính rất cực khổ, không chỉ có sức mạnh mà kỹ thuật cũng phải không ngừng phát triển.”

Không biết là căn cứ khiến Lục Vũ có cảm giác an toàn, hay anh ấy thật sự thích làm lính mà cũng chém gió cùng với Trương Siêu: “Siêu, cậu nói xem nếu chúng ta vào căn cứ quân đội sớm vài năm, bây giờ có phải đã được lên chức đại đội trưởng không?”

Trương Siêu lại không nghĩ như vậy: “Tôi cảm thấy cơ hội đến vào thời điểm này là vừa khéo, nếu đến sớm hơn vài năm, tôi sẽ không có cơ hội gặp Đinh Kỳ, mà thân thủ của chúng ta cũng kém bây giờ rất nhiều, chưa chắc đã có thể đậu kiểm tra nhập ngũ. Nếu như giỏi lắm cũng chỉ có thể làm người nhặt đồ bình thường mà thôi, sẽ sống những ngày tháng vô cùng nguy hiểm.”

Khương Ninh ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ mọi người đã mạnh hơn nhiều rồi, ngày nào đó thăng chức tăng lương cũng không phải là giấc mơ nữa, đến khi thiên tai không còn, ai cũng sẽ là nhân vật lớn, đến lúc đó phải nhớ đến tôi đó.”

Nhắc đến chuyện này, Trương Siêu và Lục Vũ cũng bắt đầu nịnh bợ: “Bọn tôi có giỏi hơn nữa, cũng không bằng A Ninh đâu. Hai người dựa vào sức của mình, có thể khiến nhà máy trong căn cứ chạy hết công suất, sản xuất được rất nhiều dụng cụ, có khi còn cứu sống được rất nhiều người.”

“Không ngờ, lúc may mắn ập đến thì không gì có thể ngăn cản nổi.” Khương Ninh cười ha ha nói: “Hôm nay tôi mời, mọi người phải ăn thật no đấy.”

Thịt heo rất nhiều, không chỉ có thịt ba chỉ nướng, ngay cả trong sủi cảo cũng có thịt.

Còn có cả thịt nạc, thịt muối xào cải khô, cá hấp.

Nồi lẩu mà cậu ba nhà họ Dung ngày đêm thương nhớ cũng được bày trên bàn, thịt nạc, đậu hủ, tàu hủ ky, cải xanh, các loại nấm.

Ngửi được mùi lẩu quen thuộc, bụng của gã ta vốn đã đói đến mức kêu ùng ục thế mà lại đột nhiên không còn muốn ăn nữa.

Ông cụ bị bệnh huyết áp cao rất nghiêm trọng, bình thường phải ăn uống rất thanh đạm, ngay cả dầu muối cũng không cho vào, nhưng lúc ở biệt thự, ngửi được mùi lẩu mà gã ta mang về, ông cụ đột nhiên rất thèm: “Mang đến đây.”

Cậu ba nhà họ Dung vẫn nhớ, mình từng dùng thuốc để đổi với Khương Ninh mấy lần.

Khoảng thời gian đó, lúc ông cụ lén ăn lẩu và sa tế là đáng yêu nhất.

Bây giờ gã ta lại ngồi trước bàn lẩu một lần nữa, nhưng lại không có chút tin tức nào về ông cụ, cũng không biết người nhà thế nào.

Khương Ninh rót cho gã ta nửa chai sa tế: “Nào, ăn nhiều vào nhé, sau này nhập ngũ chưa chắc còn được ăn đâu.”

Cậu ba nhà họ Dung nhìn cô: “Cảm ơn chị.”

Trương Siêu nâng ly rượu nói: “Nào, hôm nay có rượu thì hôm nay say, dù ngày mai có núi lở đất mòn, thì đó là chuyện của ngày mai, ít nhất hôm nay chúng ta phải thật vui vẻ, có bạn bè còn có rượu thịt, cạn ly!”

Nói về chuyện khuấy động không khí, anh ấy vẫn làm rất tốt.

Lục Vũ cũng nói theo: “Đúng vậy, hôm nay vui vẻ là được, chúng ta chỉ cần có một ngày thế này.”

Ai cũng nâng ly cụng với nhau, ngay cả Đậu Đậu và chó cũng có phần.

“Ù ôi, sủi cảo ngon quá đi mất.”

“A Ninh làm sa tế tuyệt vời, có lấy dép ra chấm ăn cũng ngon.”

“A Ninh, cho cậu ấy mấy đôi dép.”

Bầu không khí dần sôi nổi, cậu ba nhà họ Dung muốn đau buồn nữa thì cũng khó, đũa gắp liên tục không ngơi tay, mùi hương của lẩu bay ra ngoài cửa sổ, khiến nhà bên cạnh thèm muốn khóc.

Ăn uống, cơm ngon rượu thơm, tiếng cười nói vui vẻ, khiến người ta quên đi lo lắng và đau khổ của thiên tai.

Chuyện ăn uống tụ họp này khiến người ta vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi chưa được có.

Ăn xong cũng không còn sớm, nhóm Trương Siêu sợ còn phải huấn luyện dã ngoại đột ngột nên không dám ở lại lâu với Khương Ninh và anh Thâm, vội vàng rời đi.

Ngày mai cậu ba nhà họ Dung phải tập hợp, gã ta cũng nên trở về để dọn dẹp.

Khương Ninh cũng không giữ lại, chỉ trả lại mấy món đồ mà bọn họ mang đến: “Đừng giành với tôi nữa, lần sau mọi người mời là được mà.”

Tấm lòng thì nhận rồi, nhưng những thứ này với cô mà cũng không đáng bao nhiêu mà trong thời buổi thiên tai khó khăn thì lại có thể cứu được mạng của bọn họ.

Không biết bọn họ còn gặp được nhau trước khi tai họa ập đến không, Khương Ninh chỉ đành dặn dò trước: “Lương thực và thuốc men là vật tùy thân, cho dù sau này gặp phải chuyện gì, chỉ cần có cơ hội sống sót, thì sẽ không mất hy vọng đâu.”

Bình Luận (0)
Comment