Trung tâm làm việc có người trong quân đội tuần tra, nhưng chuyện bất ngờ phát sinh, chờ bọn họ nghe được thông tin chạy đến thì cửa hàng đã bị đám người hóng drama vây quanh.
Giọng nói nghiêm nghị của quân nhân giải tán đám người, cầm súng đi vào cửa hàng: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần Nghiên Phỉ bị đánh đến ngơ người, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong lòng cô ta rất rõ ràng, chuyện cô ta thuê người giết người nếu như bị bại lộ, cho dù Khương Ninh không có bằng chứng, một khi chuyện này làm lớn đến chỗ quân đội. . .
Không ngờ đội Gió Lốc là đội vô tích sự trong mấy đội, bọn họ không thể nào chịu được điều tra của quân đội.
Nếu như Cố Đình Lâm biết Khương Ninh mới là con gái ruột của ông ấy, bản thân sẽ có kết cục như thế nào, không phải chỉ bằng một câu nói của ông ấy là có thể quyết định hay sao?
Gặp phải loại người không cần mạng như Khương Ninh, Trần Nghiên Phỉ sợ rồi, đáng ra cô ta không vì kích động mà tìm một đám phế vậy đến đối phó cô.
Nghĩ đến ánh mắt sắc bén, hờ hững của Cố Đình Lâm, cả người cô ta bắt đầu nổi da gà.
Không được, không thể cho Cố Đình Lâm có cơ hội thiên vị Khương Ninh.
Khương Ninh phải chết, cô phải chết!
Trần Nghiên Phỉ nổi điên đột nhiên lao về phía đội tuần tra: "Giết người, bà điên giết người lung tung!"
Cô ta lao lên bằng mọi giá sợ, cứ như bản thân bị đánh còn chưa đủ thảm nên nhân lúc đó còn chạy bôi hết máu lên khắp mặt mình, nhìn thê thảm vô cùng.
Cùng với việc kêu khóc, cô ta giơ tay cướp súng trong tay quân nhân tuần tra.
Chỉ cần bắn chết Khương Ninh, sự thật sẽ không bị bại lộ ra ngoài ánh sáng, cho dù sau chuyện này Cố Đình Lâm có điều tra thì cũng là Khương Ninh ra tay trước.
Tống Nhã Linh không ngờ con gái điên cuồng như vậy, nhưng người ra tay trước là người có lợi người ra tay sau đương nhiên chịu thiệt. Cũng do Khương Ninh không nhớ ơn sinh thành, vẫn luôn muốn đưa người mẹ ruột sinh ra cô vào chỗ chết.
Đành vậy, cứ coi như bà ta chưa từng sinh cô ra!
Tống Nhã Linh cũng cùng lao đến, nhìn như đang ngăn con gái, thật ra là giúp cô ta cướp súng, dùng tay chân ngăn cản quân nhân tuần tra: "Nghiên Phỉ con bình tĩnh chút đi, đây chỉ là hiểu nhầm thôi, căn cứ sẽ tìm lại công bằng cho con."
Trần Nghiên Phỉ hét lên đầy thê lương: "Mẹ, cô ta muốn giết con, con sắp bị cô ta đánh chết rồi!"
Quân nhân rèn luyện quanh năm, tố chất cơ thể vô cùng cứng rắn, súng còn người còn, súng mà bọn họ cầm trong tay giống như tính mạng của mình vậy.
Huống chi vừa mới đi vào, đến tình hình thực tế còn chưa điều tra rõ, sao có thể để cho người khác nổ súng lung tung được.
Trong lúc này, Trần Nghiên Phỉ lại hi vọng Khương Ninh bắn cho mình một phát súng, để bộ mặt điên cuồng của cô lộ ra ngoài.
Ban ngày ban mặt gây nguy hiểm tính mạng cho người khác, quân nhân có quyền nổ súng bắn chết.
Nhưng mà, lòng cao hơn trời mạng lại mỏng như tờ giấy, hành vi của Trần Nghiên Phỉ trước mặt quân nhân lại biến khéo thành vụng.
Động tác bảo vệ súng của bọn họ rất nhanh, thậm chí còn đề phòng Trần Nghiên Phỉ đang nhào đến.
Tống Nhã Linh vừa đẩy vừa ngăn bọn họ, đồng thời phẫn nộ chỉ về hướng Khương Ninh: "Đồng chí, tôi là vợ của Cố thủ trưởng, Nghiên Phỉ là con gái của ông ấy, người này vô duyên vô cơ đánh đập người nhà quân nhân, con gái của tôi suýt chút nữa là mất mạng, mấy anh nhanh bắt đồ điên này lại."
Khương Ninh đứng yên tại chỗ không động đậy, ánh mắt lạnh lùng khoá chặt động tác không đồng nhất với lời nói của bà ta, ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng.
Quân nhân tuần tra bình tĩnh kiềm chế, dùng lời nói cảnh cáo hai mẹ con Trần Nghiên Phỉ: "Lui ra phía sau, hai người bình tĩnh chút."
Ai ngờ Trần Nghiên Phỉ thấy mẹ ủng hộ mình, lá gan làm việc ác càng lớn, lại một lần nữa đưa tay cướp súng trong tay quân nhân.
Trong lòng cô ta thầm hận, con khốn Khương Ninh này đang cố ý!
Không sao hết, vậy thì cứ ép cô ra tay là được
Chỉ cần súng của quân nhân bóp cò, Hoắc Dực Thâm với con chó hoang kia chắc chắn sẽ ra tay, chỉ cần dám đối kháng với quân nhân thì chắc chắn sẽ chết.
Súng bắn người lung tung, trách ai được chứ?