Nhưng mà, Trần Nghiên Phỉ tự nghĩ bản thân tính toán chính xác không sai sót gì thế mà lại tính sót bản thân.
Quân nhân tuần tra chẳng qua chỉ là binh sĩ bình thường, bọn họ không hề có cơ hội gặp thủ trưởng, càng đừng nói là vợ và con gái của thủ trưởng.
Trong thời tận thế, thiên tai kéo dài nhiều năm như vậy, cho dù là căn cứ quân sự là thành luỹ an toàn nhất, nhưng mỗi năm số người bị hoàn cảnh sống sót khắc nhiệt ép điên cũng không ít. Có người nói bản thân mình là Hằng Nga, cũng có người nói bản thân là Tề Thiên Đại Thánh, có người càng điên cuồng hơn nói mình là thần!
Bọn cứ hay kêu gào nhiều nhất là bảo mình là thủ trưởng căn cứ, bọn họ mới là chúa tể của căn cứ!
Cảnh cáo một lần không tác dụng, tái phạm là đi đánh úp quân nhân.
Cướp súng là hành động tối kỵ nhất!
Quân nhân bị xúc phạm không khách khí, chỉ với một cú hất vai đã có thể ném người nhanh chóng gọn nhẹ, ném Trần Nghiên Phỉ đang cảm xúc mất khống chế xuống đất.
Rắc một tiếng, giống như trứng va phải đá rắc một tiếng là vỡ.
Hai mắt Trần Nghiên Phỉ trắng dã, chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi bị ngã nát hết, đau đến mức suýt chút nữa chết ngất.
Kết cục của Tống Nhã Linh cũng không tốt, bà ta lập tức bị quân nhân túm lấy tay đè trên kính: "Ngoan ngoãn chút đi!"
Mọi người trợn tròn mắt, sao mà người bị đánh lại bị quân nhân bắt vậy?
Nhưng mà hình như cũng không sai, ai bảo hai người họ phát điên đi cướp vũ khí của quân nhân, có bài hay mà đánh như phá vậy, đúng là ngu mà còn không tự biết!
Dù có thế nào đi nữa Tống Nhã Linh cũng không ngờ bản thân sẽ bị một tên lính quèn đối xử thô bạo như vậy, bà ta là vợ của thủ trưởng, mắt bọn họ bị mù, tai bị điếc à?
Sao dám? Sao dám làm như vậy!
Khương Ninh nhìn về phía bà ta, không nhịn được mỉm cười, giống như đang trêu đùa một con khỉ.
Ha ha, tính kế, tưởng mình bà ta biết chắc.
Tống Nhã Linh thẹn quá giận liều mạng phản kháng, trong ánh mắt viết đầy chữ oán hận, nhìn chằm chằm Khương Ninh không rời: "Tôi là vợ của thủ trưởng, người giết người là cô ta, chúng tôi mới là người bị hại!"
Thấy bà ta điên cuồng như vậy, quân nhân lại dùng lực mạnh hơn.
Cùng với tiếng hét thảm, khớp tay của Tống Nhã Linh như bị tháo rời, mềm oặt rủ xuống.
Sau khi ngăn chặn hai người may mắn sống sót bị mất khống chế, một quân nhân trong đó đi về phía Khương Ninh hỏi: "Mấy người xảy ra tranh chấp gì, ai là người ra tay trước?"
Khương Ninh thật thà thừa nhận: "Là tôi ra tay trước."
Vẻ mặt quân nhân nghiêm túc: "Vì sao?"
Khương Ninh liếc mắt về phía Trần Nghiên Phỉ: "Người phụ nữ này cấu kết với đội Gió Lốc nhặt đồ thuê thế lực xã hội đen ở bên ngoài, ám sát chúng tôi trên đường vận chuyển than. Chúng tôi may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, trở về tìm cô ta để đối chất, ai ngờ cô ta vậy mà lại không thừa nhận, tôi tức giận quá nên mới ra tay."
Gây chuyện ở căn cứ được chia thành nhiều cấp khác nhau, nếu như đánh người vô cớ thì cùng lắm là bị đuổi ra ngoài, không ác liệt đến mức bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nhìn Khương Ninh giống kiểu người bị kích động nhưng thực tế là cô đang dụ cho mẹ con Trần Nghiên Phỉ vào bẫy.
Dù sao thì cô đã lấy được tàu ngầm rồi, chịu nguy hiểm bị đuổi khỏi căn cứ để kéo mẹ con Trần Nghiên Phỉ xuống ngựa, ván cược này vẫn rất lời.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết, Cố Đình Lâm có che chở hai mẹ con độc địa này không?
Nếu như che chở, cô có chơi có chịu, nhưng cũng sẽ không có thiệt hại gì.
Nếu như ông ấy xử lý việc công bằng, hai mẹ con nhà này bị đuổi ra khỏi căn cứ, đến lúc đó nghiền bọn họ thành vụn cũng chưa muộn.
Dù tính thế nào đi nữa thì Khương Ninh cũng sẽ không bị thua thiệt.
"Cô nói cô ta ám sát cô, có chứng cứ gì không?"
"Có, nhân chứng đang ở cốp xe của tôi, tất cả đều bị tôi trói về." Khương Ninh lấy một cái bút ghi âm ra: "Đầu óc cô ta có vấn đề, uy hiếp người khác làm việc thay cho mình nhưng bị ghi âm lại cũng không biết."
Trần Nghiên Phỉ nhìn thấy bút ghi âm, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng sau đó lại bắt đầu hét lên: "Tôi không có, là cô ta vu cáo hãm hại tôi!"
Có ghi âm thì sao chứ? Cô ta đã có chuẩn bị từ trước, cố ý thay đổi giọng nói.