Nhưng bà ta khóc và nói, lúc nhà họ Tống đã phá sản, ông ấy không có mặt. Bà ta mang thai, ông ấy cũng không có mặt. Bà ta sinh non, ông ấy vẫn không có mặt. Bây giờ bà ta muốn kết hôn cùng người khác, hy vọng ông ấy cũng không có mặt.
Lúc này Cố Đình Lâm mới biết, bà ta đã mang thai đứa con của mình nhưng không giữ được.
Tin tức quá đột ngột, trong lúc nhất thời ông ấy không thể nào chấp nhận được.
Nhưng Tống Nhã Linh đưa một tờ siêu âm thai và một tờ giải phẫu sinh non cho ông ấy.
Cố Đình Lâm không muốn tin nên đã đến bệnh viện để điều tra, nhưng lại gặp phải vị hôn phu đưa Tống Nhã Linh đi khám thai. Hai người ngọt ngào ân ái, lại môn đăng hộ đối, đứng chung một chỗ vô cùng đẹp đôi.
Sự lựa chọn của bà ta là đúng, ông ấy không thể nào mang lại cho bà ta hạnh phúc mà bà ta muốn.
Cho nên ông ấy lựa chọn tác thành và chúc phúc.
Chỉ là ông ấy không ngờ rằng hơn hai mươi năm sau, Tống Nhã Linh lại đột nhiên gọi điện thoại nói rằng bà ta bị ép kết hôn để cứu vãn công việc kinh doanh của gia đình, và đứa bé kia cũng không bị sảy thai mà được bí mật sinh ra.
Sau khi kết hôn, bà ta đã thẳng thắn với nhà họ Trần, nhà họ Trần cũng đồng ý nuôi dưỡng đứa bé này.
Cố Đình Lâm cũng không kết hôn, không phải vì không tìm được người phù hợp mà vì nghề nghiệp của ông ấy được định sẵn là không có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình, cũng không nên làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của người khác.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy một đứa bé tinh nghịch và hoạt bát, ông ấy lại nghĩ tới cốt nhục không có cơ hội đến với thế giới này của mình.
Nếu lúc đó ông ấy không đi làm nhiệm vụ, có lẽ ông ấy đã kết hôn với Tống Nhã Lăng, đứa bé đã được sinh ra một cách yên bình.
Và ông ấy đã có cơ hội làm ba.
Nói cho cùng, ông ấy nợ Tống Nhã Linh, phụ lòng chờ đợi của bà ta.
Mà bây giờ có cơ hội, ông ấy có thể bù đắp lại.
Cố Đình Lâm cũng không phân biệt nổi, là ông ấy muốn bù đắp hay là để lương tâm đỡ cắn rứt.
Ông ấy luôn nghĩ về đứa con chưa chào đời của mình, thậm chí vô số lần gặp nhau trong mơ, con bé luôn khóc gọi ba…
Bác sĩ nói đây là áp lực tinh thần, đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân.
Nhưng nút thắt, dù là dùng thuốc hay là thả lỏng cũng không có ích gì.
Cho nên khi Tống Nhã Linh tìm tới và nói với ông ấy rằng đứa bé chưa chết, lý trí nói rằng ông ấy không nên tin nhưng nghĩ đến giấc mơ bám chặt lấy ông ấy hơn hai mươi năm, biết đâu lại là thật thì sao?
Ông ấy vẫn mang hy vọng, mặc dù có thể bà ta đang nói dối, đứa bé kia chẳng có bất kì quan hệ máu mủ nào với mình.
Thời gian đã thay đổi mọi thứ, Tống Nhã Linh cũng không còn như lúc ban đầu.
Người không nên đến cũng đã đến rồi, Cố Đình Lâm đã buông bỏ chuyện tình ngây ngốc và bốc đồng khi còn trẻ từ lâu, ông ấy không vạch trần lời nói dối của Tống Nhã Linh là vì tạm thời đền bù thứ mà ông ấy thiếu nợ, chỉ là mỗi khi nghĩ đến đứa bé, ông ấy vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng dù thế nào thì ông ấy cũng không ngờ tới, có một ngày sẽ gặp được Khương Ninh, khuôn mặt và dáng dấp của cô giống hệt như Tống Nhã Linh hồi trẻ, hơn nữa cô cũng đến từ thành phố Phượng.
Trên đời thật sự cũng có những người tương tự nhau, nhưng giống nhau đến mức khiến người khác hoài nghi thì không có mấy.
Cho nên, ông ấy sắp xếp một đợt kiểm tra khác, trước tiên phải lấy được tóc của Khương Ninh.
"Bà không muốn có đứa bé thì tại sao lại sinh nó ra?" Hơn ba mươi năm làm trong quân đội đã rèn giũa cho Cố Đình Lâm một tính cách trầm ổn và kín kẽ, ông ấy bình tĩnh hỏi: “Tại sao sinh ra rồi lại nhẫn tâm vứt nó vào cô nhi viện mà không đưa cho tôi nuôi?”