Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 798 - Chương 799

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 799 -

Nghĩ đến Khương Ninh phải chịu khổ trong trại trẻ mồ côi, Cố Đình Lâm không thể nào tha thứ cho mình được.

Không giấu được nữa, Tống Nhã Linh ôm mặt khóc: "Thật xin lỗi, đúng là tôi đã lừa ông. Lúc tôi nằm trên bàn mổ, nghĩ đến việc trong người đứa bé chảy dòng máu của ông thì thật sự không đành lòng phá bỏ nó. Ngày nào tôi cũng mong đợi ông quay lại, cùng tôi vượt qua cửa ải khó khăn đó, nhưng ông mãi vẫn không trở lại. Nhà họ Tống đã nuôi nấng tôi nên tôi không thể nhìn cả gia đình sụp đổ, vì vậy nhất định phải kết hôn nhưng người lớn nhà họ Trần không thể nào chấp nhận đứa bé này.”

“Không chờ được ông nên ngày nào cha mẹ cũng giục, cho nên tôi chỉ có thể lén lút sinh ra rồi đưa đến trại trẻ mồ côi. Lúc ông trở lại, tôi đã muốn nói cho ông nghe toàn bộ sự thật, nhưng lúc đó nhà họ Tống nghe được tin đồn nên nghi ngờ tôi, nếu như tôi nói cho ông thì mọi chuyện sẽ loạn hết. Từ đầu đến cuối, người tôi thích chỉ có ông, muốn cùng ông kết hôn và sinh con, nhưng lúc đó ông có thể cứu được nhà họ Tống không?”

Bà ta đau lòng nói, khóc nức nở, làm như mình đã phải chịu ấm ức rất lớn vậy, nhưng đáng tiếc Cố Đình Lâm không còn tin nữa.

"Bà chọn cách giấu giếm chẳng qua là vì sợ tôi sẽ dùng đứa bé này dây dưa, làm hỏng mối hôn sự giữa bà và nhà họ Trần mà thôi.”

Bà ta biết rõ rằng Cố Đình Lâm không phải người có tính cách bám mãi không buông nhưng vì để không xảy ra những biến cố không nên có nên bà ta tàn nhẫn để Khương Ninh tự sinh tự diệt trong trại trẻ mồ côi.

"Tôi không có, ông hiểu lầm rồi.”

"Được, coi như là bà sợ nhà họ Trần phát hiện ra, vậy thì sau khi kết hôn thì sao?"

Nước mắt của bà ta rơi lã chã, nhưng cuối cùng cũng không thể lay động trái tim ông ấy mà ngược lại còn làm ông ấy giận hơn: "Bà có tận ba mươi năm để nói ra sự thật, tại sao bà không nói!"

Tống Nhã Linh chết lặng, muốn mở miệng mấy lần, nhưng một câu cũng không nói được.

Bà ta đã có cơ hội để nói, nhưng mà phải nói như thế nào đây?

Nói cho Cố Đình Lâm biết rằng bà ta đã kết hôn nhưng vẫn không quên được ông ấy ư?

Biết bà ta đã ném con gái mình vào trại trẻ mồ côi, liệu ông ấy có hận bà ta không, có cảm thấy bà ta ích kỉ, máu lạnh và không có tình người không?

Bà ta thật sự rất sợ.

Càng sợ hãi lại càng không dám nói.

Cố Đình Lâm nhìn bà ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt: "Người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con, để Khương Ninh vào trại trẻ mồ côi đã là một sai lầm lớn, tại sao bà lại còn phải dung túng Trần Nghiên Phỉ giết Khương Ninh?"

"Ông cứ phải nghĩ như vậy về tôi à?" Tống Nhã Linh vô cùng khổ sở, hai mắt ngấn lệ nói: "Tôi không quan tâm đến Khương Ninh, nhưng dù sao nó cũng là miếng thịt rơi ra từ người tôi, tại sao tôi phải giết nó? Ông chưa từng ở cạnh nó nên không biết tính nó. Ở thành phố Phượng, chỉ vì Nghiên Phỉ nhổ nước miếng mà nó đã dùng bạo lực đánh rồi ép em gái ăn phân. Việc đẩy người đến chỗ chết như thế phải ác độc đến mức nào chứ, như vậy có chút tình thân nào không. Hai đứa vì chuyện này mà kết thù, trong lòng Nghiên Phỉ cũng hận, chẳng may lại gặp ở căn cứ, con bé chỉ muốn để Khương Ninh chịu chút khổ cực, nên mới tìm người ngoài. Ai mà ngờ đám người đó hiểu sai ý, bọn họ biết Nghiên Phỉ là con gái của thủ trưởng, cho nên tự tiện muốn giết Khương Ninh để giành công. Ông cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy, nó chẳng những muốn đưa Nghiên Phỉ vào chỗ chết mà ngay cả tôi, nó cũng dám đánh."

Biết bà ta đã trở nên ích kỷ, nhưng không ngờ rằng ngay cả nhân tính cũng không còn, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Cố Đình Lâm đã tắt, ông ấy lạnh lùng nói: "Trong lòng Trần Nghiên Phỉ nghĩ cái gì, chẳng lẽ người làm mẹ như bà lại không biết?”

Nếu như là ba mươi năm trước, ông ấy thật sự sẽ không nhịn được mà ra tay.

Nhưng trải qua nhiều năm, sự tức giận trong lòng đã không thể nào dùng cách thô bạo đơn giản để phát tiết ra ngoài nữa.

Đối mặt với người từng yêu khi còn trẻ, bà ta biến thành con người hiện tại cũng có một phần trách nhiệm của mình.

Bình Luận (0)
Comment