Biết Khương Ninh là con gái ruột của mình, Cố Đình Lâm đã tìm cơ hội gặp cô. Là một đứa trẻ độc lập và mạnh mẽ, cô không chỉ sống tốt trong tận thế mà còn tìm được người yêu sẽ chung tay cả đời.
Thiên tai sẽ đến bất cứ lúc nào, ông ấy có trách nhiệm và sứ mệnh riêng của mình. Ông ấy đã được định trước là sẽ không thể chăm sóc và bù đắp cho con gái mình như một người ba bình thường.
Hơn nữa ông ấy cũng hiểu rõ, Khương Ninh cũng không cần tình cảm gia đình.
Ông ấy cũng chưa nghĩ xong là có nên nhận Khương Ninh không hay là sắp xếp cho Tống Nhã Linh như thế nào, nhưng không ngờ bà ta lại mất trí đến như vậy.
"Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tại sao bà lại phân biệt đối xử đến như vậy?" Cố Đình Lâm hoàn toàn thất vọng, không cho bà ta cơ hội giải thích nữa: "Tống Nhã Linh, bà muốn tôi lấy ra bằng chứng bà muốn giết Khương Ninh à?"
Tống Nhã Linh không biết Đậu Đậu đã quay video: "Ông cài camera giám sát trong nhà sao?"
Cố Đình Lâm không làm nhưng ông ấy lại thầm chấp nhận.
Tống Nhã Linh giống như bị bóp cổ, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Bà ta đã thay đổi, nhưng Cố Đình Lâm cũng đã lợi hại hơn.
Cho dù bà ta nói cái gì thì ông ấy cũng sẽ không tin nữa.
Sau khi im lặng một lúc lâu, bà ta cười cay đắng rồi than thở: "Đúng vậy, tôi không phải là một người mẹ tốt, cũng không có mặt mũi đối diện với Khương Ninh, nhưng tôi có thể lựa chọn à? Tôi muốn nhà họ Tống sống tốt, tôi cũng muốn kết hôn với ông, nhưng ai cho tôi lựa chọn?”
Tống Nhã Linh âm thầm rơi lệ, ai ép bà ta đến mức này, bà ta có thể trách ai đây?
Bà ta vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc, sững sờ nhìn khuôn mặt ông ta: "Cố Đình Lâm, ông còn yêu tôi không?"
Một người có thể vì sự sống của bản thân mà vứt bỏ cả cốt nhục của mình, thậm chí còn nhẫn tâm giết người thì xứng được yêu sao?
Cố Đình Lâm hỏi ngược lại: "Đối với bà, chuyện này có quan trọng không?"
Không phải Tống Nhã Linh không biết câu trả lời, chỉ là bà ta không muốn tin mà thôi, hôm nay chẳng qua là bà ta hoàn toàn từ bỏ mà thôi: "Ông định xử lý tôi như thế nào?"
Cố Đình Lâm im lặng, một lúc lâu mới lên tiếng: "Dọn dẹp đi, nửa tiếng nữa Tiểu Đường sẽ đưa bà đến căn cứ chính phủ ở thành phố Gia."
"Ba, con sẽ không đến căn cứ chính phủ. Trần Nghiên Phỉ không nhịn được nữa, đẩy cửa ra, kích động nói: "Thiên tai có thể đến bất cứ lúc nào, đến căn cứ chính phủ bây giờ là tự tìm cái chết."
Cố Đình Lâm bình tĩnh sửa lại cho cô ta: "Tôi không phải ba của cháu, Khương Ninh mới là con gái tôi."
"Nhưng cô ta chưa chết, hơn nữa còn suýt giết chết tôi.” Trần Nghiên Phỉ không thể chấp nhận cục tức này: "Cô ta không chỉ đánh tôi ở nơi công cộng, mà thậm chí còn làm mất mặt tôi, không thể coi như huề sao?"
Ánh mắt Cố Đình Lâm sắc bén: "Khương Ninh chưa chết, không phải vì cháu nương tay mà là vì con bé đủ mạnh."
Cho dù có nói thêm cũng vô dụng, đối mặt hai mẹ con độc ác như rắn rết này, ông ấy cố gắng tự kiếm chế lại rồi bình tĩnh nói: "Không muốn đi cũng được, xử lý theo pháp luật của căn cứ, tuy hai người mưu hại người thân của quân nhân không thành công nhưng đã đạt đến hình thức xử bắn. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình, đi hay ở lại tùy hai người.”
Nói xong, ông ấy đứng dậy bỏ đi.
Gió thổi qua, cửa đóng sầm lại, chạm vào trái tim làm Tống Nhã Linh đau đớn.
Trần Nghiên Phỉ lảo đảo suýt ngã, hoảng sợ nói: "Mẹ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tống Nhã Linh có thể làm gì, Cố Đình Lâm đã nể tình bà ta rồi.
Nếu thật sự muốn xé rách mặt, e là ngay cả cơ hội bước ra khỏi cửa căn cứ quân sự cũng không có.
"Không muốn, con không đi!" Trần Nghiên Phỉ đã quen sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ta không thể nào nghĩ đến một tương lai đen tối không chút ánh sáng nào được. Cô ta tuyệt vọng và suy sụp: “Chúng ta không có gì cả, cứ thế này đến căn cứ ở thành phố Gia chắc chắn sẽ bị chết rất thảm. Con nghe nói bên ngoài vẫn còn cừu ăn thịt người, hay là mẹ đi cầu xin Khương Ninh, mẹ đã cho cô ta mạng sống, biết đâu cô ta sẽ bỏ qua cho chúng ta.”
Vô dụng, nếu như Khương Ninh có lòng thì lúc đó Tống Nhã Linh cũng sẽ không đến căn cứ quân sự.
Lúc bàn tay kia ập tới, Tống Nhã Linh đã nhận ra sát khí của Khương Ninh.
Đi cầu xin cô, sợ rằng bọn họ có thể mất luôn cả tính mạng.
Bà ta thở dài thườn thượt: "Nghiên Phỉ à, sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."
Trần Nghiên Phỉ gào khóc: "Mẹ, dựa vào bản thân thì chúng ta sống kiểu gì?"
Trái tim Tống Nhã Linh như tro tàn: "Có thể sống thì sống, không thể sống thì chết."
"Mẹ, con không muốn chết!"
Nửa giờ sau, một chiếc xe quân sự lái ra khỏi căn cứ trong ánh hoàng hôn, lao như bay về phía thành phố Gia...