"Dài dòng quá!” Khương Ninh lườm anh: "Anh Hoắc, anh già rồi à?"
Hoắc Dực Thâm không chấp cô: "Tối hôm qua em vẫn chưa thỏa mãn à?"
Chà, đàn ông cứ như con chó vậy, lúc bình thường thì trông rất đứng đắn, nhưng lúc mở miệng thì cứ như bị điên rồi.
Ôi, khó chịu!
Khương Ninh đẩy anh một cái, ai ngờ lại đẩy không được.
"Hay là, chúng ta lại làm tiếp?"
Khương Ninh đá anh hai cái: "Nghĩ hay nhỉ."
Tối qua suýt chút nữa anh đã làm chết cô rồi đó.
Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi bình tĩnh ăn sáng.
Khương Ninh thay quần áo, để thư ký Hà đợi dưới lầu hơn một tiếng đồng hồ rồi mới chậm rãi đi xuống lầu.
Vẻ mặt thư ký Hà rất bình tĩnh: "Cô Khương, sự việc ngày hôm qua đã có kết quả, thủ trưởng muốn gặp cô."
Khương Ninh đã chuẩn bị tâm lý, mở cửa xe ngồi vào.
Hoắc Dực Thâm dẫn em gái và con chó đi cùng.
Khi họ đến khu vực văn phòng quân sự thì đang có lãnh đạo các bộ phận khác đến tìm thủ trưởng, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, họ mới từ trong đi ra.
Thư ký vừa định mời Khương Ninh vào thì lại có người vội vã xông vào.
Người trước vừa bước chân vào, thì ngay sau đó lại có người bước đến: "Thư ký Hà, bây giờ thủ trưởng có rảnh không? Kho vũ khí bên kia xảy ra chuyện, cần chỉ thị của ông ấy.”
Biết là chuyện khẩn cấp, thư ký Hà đành sắp xếp lại thứ tự người vào một lần nữa.
Nhìn kiểu này, có lẽ sẽ không đến lượt ngay được, Khương Ninh khẽ cau mày: "Hay là hẹn hôm khác?"
"Xin lỗi, đây là chuyện thường ngày ở đây.” Thư ký Hà lịch sự và khéo léo: "Thủ trưởng thật sự rất bận, xin cô chờ một lát."
Sau khi vài tốp người đi tới đi lui, đợi hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ mới có thể sắp xếp được cho cô.
Tranh thủ lúc người chưa vào, Cố Đình Lâm bớt chút thời gian để uống thuốc.
Không đến bệnh viện cũng ổn, đến rồi thì lại kiểm tra ra một đống bệnh, ba trang hồ sơ bệnh lý viết không hết, không biết có bao nhiêu loại thuốc nữa.
Thuốc uống có thời gian cụ thể, nhưng ông ấy lại hay bận đến nỗi quên đi, thư ký Hà chỉ có thể đặt mấy báo thức để nhắc nhở.
Lúc Khương Ninh đi vào, Cố Đình Lâm vừa đổ thuốc vào miệng, lúc thấy cô có hơi thất thần, quên cả phải nuốt thuốc xuống.
Thư ký Hà vội vàng đưa nước ấm: "Thủ trưởng, đừng để nghẹn."
Cố Đình Lâm tỉnh táo lại, sau khi uống thuốc thì đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Trong văn phòng có một phòng họp, thư ký Hà vội vàng sắp xếp, sau đó chu đáo đóng cửa lại.
Hai ba con cô gặp nhau, trong giây lát lại không biết nên nói gì.
Khương Ninh vẫn là người lên tiếng trước, giọng điệu cô rất bình tĩnh: "Chào thủ trưởng.”
Cố Đình Lâm mỉm cười: "Khương Ninh, ngồi đi."
Mỗi người một đầu, ngồi cách nhau cái bàn họp.
Nghĩ đến quá khứ, Cố Đình Lâm cố ổn định lại tâm trạng hỗn loạn của mình, giọng nói đầy áy náy và nặng nề: "Xin lỗi, ba đã không ở bên con khi con lớn."
Ông ấy không nói gì về chuyện cũ, Khương Ninh cũng không có hứng thú muốn biết nên cô bình tĩnh nói: "Không sao, ông không làm hết trách nhiệm nuôi dưỡng thì tôi cũng không cần gánh vác trách nhiệm chăm sóc, coi như là hòa nhau, ông không cần cảm thấy áy náy."
Thời gian biết sự thật rất ngắn, nhưng Cố Đình Lâm đã điều tra rõ ràng tính cách của cô rồi.
Cho nên khi Khương Ninh nói lời này, ông ấy cũng không hề thấy kinh ngạc.
"Xin lỗi, lúc con lớn lên, cần người thân làm bạn nhất thì ba lại vắng mặt.”
Trừ việc nói xin lỗi ra, Cố Đình Lâm cũng không thể làm gì khác được. Nhưng ông ấy rất vui vì suy nghĩ của con gái mình không bị lệch lạc mà hơn nữa cô còn có một một nửa kia hỗ trợ.
Ông ấy rất vui vẻ và yên tâm khi cô độc lập lại mạnh mẽ.
Ông ấy đẩy bản báo cáo xét nghiệm quan hệ ba con qua: "Khương Ninh, cho tới bây giờ, ba vẫn nợ con nhưng không có cách nào bù đắp, bởi vì ba vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Cho dù sau này con có gặp bao nhiêu khó khăn hay bão tố, có thể ba cũng không chắn gió che mưa được cho con..."