Sau khi vượt qua vòng duyệt xét, hai người chỉ thiếu việc đăng ký kết hôn và uống rượu mừng thì không ngờ thảm họa lại ập đến.
Cố Đình Lâm từ bỏ việc đăng ký kết hôn, tiếp nhận sứ mệnh của đất nước.
Thư Tuyết Tình khóc mấy ngày liền, bà ấy không thể buông bỏ đoạn tình cảm này vì vậy bà ấy quyết định đi đến căn cứ quân sự.
Sau lúc làm việc, bà ấy sẽ âm thầm chăm sóc bảo vệ ông.
Cố Đình Lâm toàn tâm toàn ý dấn thân vào công việc, dốc hết tâm huyết xây dựng căn cứ, quản lý mọi việc đâu vào đó.
Ngay lúc Thư Tuyết Tình muốn mở lời thì Tống Nhã Linh lại dẫn theo con gái tới.
Yêu một người từ thuở còn trẻ như hoa cho đến lúc chuẩn bị chạm ngỏ bốn mươi, con đường này vô cùng đau khổ cho Thư Tuyết Tình, phải gánh chịu những áp lực không ai tưởng tượng nổi.
Thận chí Cố Đình Lâm còn nhiều lần khuyên bà ấy đừng đợi ông nữa mà hãy tìm một người đàn ông tốt kết hôn đi.
Thư Tuyết Tình cũng đã từng thử quen người khác nhưng bà ấy thật sự không thể làm được.
"Yêu anh là việc của em, không liên quan gì đến anh, anh cứ làm tốt việc anh nên làm là được."
"Thế nào mới là một người đàn ông tốt? Thiên tai cũng sắp ập đến rồi, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ chết, lấy chồng hay không còn quan trọng sao?"
Thiên tai tận thế, sống chết không thể lường trước, có thể nói rõ ai đúng ai sai sao? Cả hai người đều không sai.
Chị Châu quở trách những cô gái trẻ: “Sau này tụi em đừng bàn tán chuyện này nữa, hãy làm tốt công việc của mình, đừng suốt ngày buôn chuyện người khác.”
Mấy người họ thở dài, họ đưa mắt nhìn nhau không dám hó hé gì thêm, đi vệ sinh xong rồi vội quay lại làm việc
Khương Ninh từ trong nhà vệ sinh đi ra, đến phòng nước lấy nước.
Vừa đến hành lang, không ngờ lại gặp phải Thư Tuyết Tình, bà ấy mang thuốc đã pha sẵn tới: "Khương Ninh, đây là thuốc của thủ trưởng, phiền cháu mang vào luôn."
Nghĩ đến những gì cô nghe được trong nhà vệ sinh, Khương Ninh không khỏi nhìn bà ấy thêm một chút.
Bà ấy không quá xinh đẹp, khí chất và ngoại hình đều không thể so sánh với Tống Nhã Linh, chỉ dễ nhìn mà thôi.
Mười mấy năm trời, môi trường sống khắc nghiệt khiến khóe mắt bà ấy xuất hiện càng nhiều nếp nhăn.
Khương Ninh học được không ít từ thầy Mã - Mã Quang Niên, vừa ngửi là Khương Ninh đã biết bà ấy dùng những loại thuốc nào, nhưng cô vẫn hỏi: “Trong đơn thuốc này có gì?"
Thư Tuyết Tình rất quan tâm đến bệnh tình của Cố Đình Lâm, bà ấy nhớ rất rõ đơn thuốc, nói rất rõ ràng.
Sau nhiều đợt thiên tai, nhiều cây thuốc trong vườn đều bị chết hết, bác sĩ không có nhiều lựa chọn để kê đơn.
Khương Ninh không nói gì, cầm thuốc quay lại phòng bệnh.
Khi không có ai để ý, cô cho thêm vài viên thuốc Tây vào.
Như cô dự đoán, Cố Đình Lâm lại vùi đầu làm việc.
Nhưng khi nhìn thấy cô bước vào, ông vội vã đặt tài liệu trên tay sang một bên, không hiểu sao ông lại cảm thấy có chút chột dạ?
Khương Ninh không giấu diếm: “Y tá trưởng Thư nhờ tôi mang thuốc cho ông.”
Cố Đình Lâm cũng không giải thích quan hệ giữa ông và Thư Tuyết Tình, chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.
Trong thuốc có chứa thuốc ngủ, có lẽ sẽ giúp ông ngủ yên một chút.
Cuộc nói chuyện không có tình cảm thực sự rất ngượng ngùng, Khương Ninh không ở lại lâu: “Tôi đi đây.”
Cố Đình Lâm cũng không giữ cô lại, nhưng vẫn cố nhìn cô thêm vài lần.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khương Ninh không giấu giếm gì mà kể lại câu chuyện của Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình.
Hoắc Dực Thâm nắm lấy tay cô: “Anh may mắn hơn ông ấy rất nhiều.”
Tình yêu to lớn phải trả cái giá rất đắt.
Anh không thể làm được điều đó vì vậy anh vô cùng kính phục Cố Đình Lâm.
Về đến nhà, ăn cơm rồi ngủ trưa.
Sau khi thức dậy, Khương Ninh vào không gian tìm dược liệu, sợ Hoắc Dực Thâm hiểu lầm, cô giải thích: “Trong bệnh viện thiếu thuốc trầm trọng, không thể chữa hết bệnh của ông ấy, em định điều chế một ít thuốc, xem như là trả ơn cho không gian, sau này không còn nợ nần nữa."
Hoắc Dực Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng cũng không vạch trần: "Được, anh giúp em một tay."