Sắc thuốc Đông y vô cùng phiền phức, Khương Ninh ở Viện Nghiên cứu khoa học Y học Trung Quốc nghiên cứu một số phương thức bào chế từ thời xưa vừa khéo có thể làm thành thuốc viên dễ dàng mang theo bên người.
Cô học được không ít thứ từ giáo sư Lý và Mã Quang Niên, trong tay toàn bộ đều là những bài thuốc bí truyền, đã muốn báo đáp Cố Đình Lâm nên đương nhiên cô muốn thể hiện lòng thành lớn nhất, dù sao nhờ có không gian nên những ngày tháng này vừa qua cô sống rất thoải mái.
Khương Ninh kê thuốc theo bệnh tình của ông, nhưng quá trình điều chế cổ xưa rất phiền phức, cho dù có Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu ở bên cạnh hỗ trợ vẫn phải mất hai ba ngày mới làm được.
Không chỉ có thuốc trị dạ dày hồi phục dạ dày, nghĩ đến công việc mạo hiểm đến tính mạng của ông, cô làm mấy bình thuốc trợ tim khẩn cấp, trợ ngủ, hạ huyết áp, cùng với thuốc điều dưỡng thân thể và nâng cao hệ miễn dịch.
Cũng phải đủ cho ông dùng mấy năm, xếp đầy một chiếc hộp lớn.
Cố gắng hết lòng là được rồi, còn về việc ông có yêu quý mạng sống của mình hay không, không phải chuyện mà Khương Ninh có thể can thiệp.
Sau khi làm thuốc xong, cô cố ý đến bệnh viện một chuyến.
Cố Đình Lâm vẫn còn đang nằm viện, nhưng Khương Ninh nghĩ rất lâu cũng không biết nếu như gặp mặt phải nói gì với ông nữa.
Thư Tuyết Tình sắp xếp xong xuôi công việc cho các y tá, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Khương Ninh tới, bà ấy vội vàng mỉm cười ra đón: “Khương Ninh, cháu qua đây thăm thủ trưởng sao?”
Lời nói này, thế nào cũng cảm thấy như tự mình đa tình.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, Khương Ninh mở miệng nói: “Bệnh của ông ấy thế nào rồi ạ?”
Bệnh cũ tái đi tái lại, không phải một thời gian ngắn là chữa trị hết được, nhưng không thể không thừa nhận, từ sau khi Khương Ninh tới thì tinh thần của Cố Đình Lâm tốt hẳn lên, không kiên trì đòi xuất viện quay lại làm việc nữa, mà phân phần lớn công việc trong tay cho người khác.
Ông không quá bận rộn như trước, thời gian nghỉ ngơi cũng được nhiều hơn.
Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống, cuối cùng cũng có người có thể trị được cái tật bướng bỉnh của lão già Cố Đình Lâm này.
Nói thật, Thư Tuyết Tình không biết cảm giác trong lòng lúc này là thế nào, nhưng không phải là ăn giấm hay ghen ghét gì.
Khương Ninh là con gái của ông, mặc dù trước đó Cố Đình Lâm không biết sự tồn tại của cô nhưng huyết thống không lừa được người, chỉ là không nghĩ tới Tống Nhã Linh lại ác độc như thế, dám xuống tay với cả cốt nhục của mình.
Khương Ninh phải chịu bao chuyện, khiến cho Cố Đình Lâm tự trách mình mãi, lúc nào cũng mong muốn được bù đắp cho cô.
Cho nên con gái nói cái gì hay làm cái gì ông đều vô thức ghi nhớ ở trong lòng, không thể so sánh với người ngoài như bà ấy được.
Như vậy cũng tốt, có người lo lắng thì ông mới cảm nhận được cuộc sống này thú vị hơn.
Khương Ninh không biết suy nghĩ trong lòng Thư Tuyết Tình, cô đưa số thuốc đã làm xong tới: “Tôi tìm được một chút dược liệu ở bên ngoài cho nên làm mấy bình thuốc cho ông ấy, đúng bệnh mà dùng là được rồi, làm phiền cô giao cho ông ấy.”
Thư Tuyết Tình không nhận: “Đây là tấm lòng của cháu, thủ trưởng nhất định sẽ rất vui, ông ấy còn đang rảnh rang ở trong phòng bệnh kìa.”
Khương Ninh hiểu, nhưng không muốn sinh ra quá nhiều ràng buộc giữa mình và Cố Đình Lâm, thế là lập tức nhét vào tay Thư Tuyết Tình: “Đây coi như đền bù cho chuyện làm hư miếng ngọc kia, cô nói với ông ấy là được, tôi có việc phải đi trước đây.”
Ôm một hộp thuốc lớn, Thư Tuyết Tình có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Đúng là ba con ruột không lẫn vào đâu được, tính cách đều cứng đầu bướng bỉnh.
Muốn ba con nhận nhau, không phải là chuyện dễ dàng.
Thư Tuyết Tình thở dài, ôm hộp thuốc đi đến phòng bệnh, nhìn thấy Cố Đình Lâm lại mang công việc vào phòng bệnh, sắc mặt bà ấy lập tức không vui, nặng nề đặt hộp thuốc lên trên bàn.
Cố Đình Lâm ngẩng đầu nhìn bà ấy một chút: “Vẫn còn giận anh sao?”
“Anh là thủ trưởng lớn, còn em chỉ là y tá trưởng của một bệnh viện mà thôi, làm gì dám tức giận với lãnh đạo chứ.”
“Xin lỗi, hôm đó anh nói chuyện hơi nóng nảy.” Cố Đình Lâm gác lại tài liệu trong tay, giọng nói bình thản lại nghiêm túc: “Thật ra anh có thể cảm nhận được Khương Ninh không muốn nhận lại anh, hơn nữa anh có thể gặp tai nạn bất cứ lúc nào, nếu như nhận nhau rồi ở cùng tình cảm lại đậm sâu, chỉ sợ ngày nào đó phải sinh ly tử biệt thì lại tạo cho con bé tổn thương không nhỏ. Anh biết là em cũng vì tốt cho anh, nhưng anh mong em cũng đừng đi tìm con bé nữa, cứ yên ổn như bây giờ cũng khá tốt.”
Tốn công như vậy mà không có kết quả, trong lòng Thư Tuyết Tình vô cùng chua xót: “Đúng, anh suy nghĩ đủ đường khắp nơi đều vì vợ trước với con gái, chỉ có mình là không nghĩ đến thôi.”