Cố Đình Lâm đau đầu: “Lấy đâu ra vợ trước, anh đã giải thích với em rồi mà.” Là bạn gái cũ, còn là chia tay từ ba mươi năm trước.
Thư Tuyết Tình tức giận: “Không phải vợ trước, vậy mà anh để bà ta đi khắp nơi tự xưng là vợ của thủ trưởng?”
“Chẳng lẽ muốn anh giải thích với tất cả mọi người rằng Tống Nhã Linh chỉ là bạn gái cũ đã chia tay ba mươi năm trước?”
Ông ta không giải thích còn tốt, nói lời này xong đã hoàn toàn chọc giận người vốn luôn tốt tính như Thư Tuyết Tình: “Anh đúng là tốt với mọi người nhỉ, ngay cả bạn gái cũ cũng suy nghĩ cho người ta, vậy sao không thấy anh suy tính cho người bạn gái hiện tại này của anh một chút?”
Cố Đình lâm nhìn bà ấy, không nói gì.
Thư Tuyết Tình không cầm được nước mắt, vội vàng nghiêng người không muốn để cho ông nhìn thấy.
Không, ông đúng là có suy nghĩ cho bà ấy đấy nhỉ, đã đến cửa cục dân chính rồi, sau khi nhận điện thoại lập tức rời đi không hề quay đầu lại.
Chia tay, không lĩnh chứng nữa, nói bà ấy tìm một người đàn ông tốt khác mà kết hôn.
Mấy lời này cứ cách một năm nửa năm lại nói một lần.
Nhưng bà ấy là người mà, tình cảm không phải nói không có là không có được, làm sao có thể tùy tiện tìm một người đàn ông là có thể kết hôn.
Bị ông chọc tức muốn hộc máu, vốn dĩ bà ấy cũng từng muốn thử ở chung với người khác, nhưng lại phát hiện không có cách nào miễn cưỡng bản thân được.
Cố Đình Lâm thấy được nước mắt của bà ấy, trong lòng khó chịu nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Lúc tiếp nhận nhiệm vụ của quốc gia, ông đã ôm tâm lý quyết định liều chết đến cùng, ai mà biết được thiên tai sẽ kéo dài bao nhiêu năm chứ, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm hay là lâu hơn nữa?
Không ai biết được đáp án.
Cố Đình Lâm tình nguyện hiến dâng cả đời mình, nhưng lại đánh giá thấp tình cảm của Thư Tuyết Tình đối với ông, vài chục năm từ đầu đến cuối không hề từ bỏ.
Những gì nên nói cũng đã sớm nói rồi, đi đến hôm nay thực sự ông ta không biết nên đáp lại bà ấy thế nào.
Ông đưa khăn tay tới: “Đừng khóc, đều là lỗi của anh.”
Chưa nói dứt câu, nước mắt của Thư Tuyết Tình càng rơi dữ dội hơn.
Cố Đình Lâm nhức đầu vô cùng, bà ấy sắp qua đầu bốn rồi mà vẫn vừa tùy hứng vừa cố chấp như thế.
“Thủ trưởng…”
Thư ký Hà vừa đẩy cửa tiến vào thì phát hiện Thư Tuyết Tình đang khóc như lê hoa đái vũ*, lập tức xấu hổ đi ra ngoài.
*Khóc như lê hoa đái vũ: Hoa lê đẫm nước mưa, người xưa thường dùng để miêu tả người con gái đẹp khi khóc.
*Khóc như lê hoa đái vũ: Hoa lê đẫm nước mưa, người xưa thường dùng để miêu tả người con gái đẹp khi khóc.
Phòng bệnh sẽ có người vào bất cứ lúc nào, vẻ mặt của Cố Đình Lâm vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể nào đáp lại tình cảm của bà ấy, kéo bà ấy cũng không kéo lại được.
Ông đành phải rời sự chú ý, ánh mắt rơi vào hộp lớn trên bàn: “Đây là cái gì vậy?”
Thư Tuyết Tình không nói lời nào.
Cố Đình Lâm đành phải tự mình lấy ra xem, phát hiện bên trong đều là thuốc.
Ông vừa định nói mình không bệnh nặng đến thế, không cần phải lãng phí thuốc của bệnh viện, lại phát hiện trên bình thuốc cho dán lời ghi chú bằng tay, viết cách dùng của thuốc cùng với những thứ cần lưu ý, chữ viết nhìn vô cùng quen thuộc.
Cầm bình thuốc, Cố Đình Lâm nhìn chằm chằm vào chữ viết phía trên, kinh ngạc nói: “Khương Ninh đưa thuốc sao?”
Thư Tuyết Tình còn đang bực bội, không nói lời nào.
Cố Đình Lâm vuốt ve dòng chữ phía trên, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, không nghĩ tới Khương Ninh sẽ làm những chuyện này.
Xem ra, trong lòng của con bé vẫn có một chỗ cho ông.
“Tuyết Tình, cảm ơn em.” Những năm này vì ông mà làm tất cả.
“Không cần cảm ơn, em chỉ xen vào chuyện của người khác thôi.” Thư Tuyết Tình nổi giận nói: “Em không nên tìm Khương Ninh, càng không nên cầm thuốc mà con bé làm vì anh tới đây, sớm biết thế này thì vừa nãy em nên ném vào trong thùng rác rồi.”
Biết bà ấy đang tức giận, nhưng vẫn khiến Cố Đình Lâm nghẹn lại.
Ông hít sâu nhìn qua người phụ nữ trước mặt đã chịu mệt nhọc mà không ngừng nỗ lực vài chục năm, sau đó cầm lấy ống tay áo của bà ấy kéo qua: “Nói đến chuyện mắc nợ, thì người anh thấy có lỗi nhất chính là em.”
“Không liên quan đến anh, là em cố tình dây dưa không chịu bỏ, có ngày hôm nay cũng là đáng đời.”
Cố Đình Lâm chăm chú nhìn kỹ gương mặt của bà ấy, nháy mắt đã qua vài chục năm, khóe mắt bà ấy đã có nếp nhăn rồi.
Điều duy nhất không đổi, đó là vẫn cố chấp đối với ông như cũ.
Trong lòng Cố Đình Lâm có muôn vàn điều muốn nói: “Nếu như ngày nào đó thiên tai kết thúc, nếu như đến lúc đó anh còn chưa tắt thở, nhất định ngày ấy anh sẽ cưới em.”
“Anh không thể chết, dù không vì bản thân hay vì em thì cũng phải nghĩ đến Khương Ninh chứ?” Nước mắt Thư Tuyết Tình lại rơi xuống: “Anh còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba, sao có thể chết được.”
Nói thật ra, Cố Đình Lâm cũng có chút hối hận, sớm biết bà ấy chấp nhất như vậy, lúc ấy nên lĩnh chứng luôn.
Nhưng đời này chẳng sinh ra loại thuốc hối hận, ông nắm chặt tay Thư Tuyết Tình, thật lâu cũng không buông ra.