Trực thăng rời đi chưa đến nửa tiếng, toàn bộ mặt đất đột nhiên rung lắc, sau đó đất đai rạn nứt, núi cao sụp đổ, sóng thần cuốn đến.
Trực thăng nghiêng ngả mấy lần, trong lòng Khương Ninh căng thẳng đến khó thở.
Đúng là dòng không khí sẽ bị ảnh hưởng, còi báo động không ngừng vang lên, đèn đỏ chớp không ngừng.
Nghe máy móc của trực thăng phát ra âm thanh, Đậu Đậu sợ đến mức tay đổ đầy mồ hôi, chó cũng dự cảm được nguy hiểm, vùi đầu vào ngực của con sen rên rỉ.
Khương Ninh cũng rất căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng tâm lý của Hoắc Dực Thâm rất vững vàng, kỹ thuật lái trực thăng rất tốt, vô cùng ổn định.
Để tránh khỏi dòng không khí, anh nhanh chóng bay lên độ cao chín nghìn mét, xem như thành công tránh được vụ tấn công đầu tiên, còi báo động cũng im lặng.
Khương Ninh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy con sông đã bị đứt gãy, núi cao sụp đổ, vô số bụi đất tràn ngập khắp nơi, cả một vùng đất vô cùng hoang tàn.
Đại dương màu xanh với từng đợt sóng lớn, mang theo tiếng gầm thét, giống như muốn nuốt chửng mọi thứ trên thế giới này.
Dư chấn đã yếu bớt, trực thăng lại bay xuống cách mặt đất chừng sáu nghìn mét.
Bay chừng hai tiếng, khói dày bắt đầu cuồn cuộn, không ngừng bốc lên không trung.
Dưới làn khói đen, dường như có chất lỏng màu đỏ đang tràn ra.
Đậu Đậu phát hiện, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chị dâu, đó là gì vậy?”
Khương Ninh cầm ống nhòm quan sát, hồi lâu mới nói: “Là địa hỏa.”
Địa hỏa, tức là lửa than đá ở dưới đất.
Theo đường đi, chắc hẳn ở đây là thành phố than đá, có mỏ than đá phong phú ở dưới đất.
Mảng kiến tạo va chạm làm cho núi lở đất nứt, nhiệt độ trong lòng đất tăng lên khiến than đá tự cháy.
Đám cháy không ngừng lan ra, cuối cùng khiến cả một thành phố mấy nghìn kilomet ngập trong biển lửa, nền văn minh nghìn năm bị phá hủy trong chốc lát.
Tai họa trong sử thi, khiến người ta không còn gì để nói.
Nơi bọn họ muốn chạy đến, thật sự còn an toàn không?
Dư chấn động đất, đại dương sôi trào, trực thăng phải bay một quãng đường rất xa.
Cứ bay mãi, sáu tiếng sau cuối cùng cũng đến tỉnh Hán.
Tỉnh Hán trước tận thế, là một vùng đất tốt liên thông với chín tỉnh, từ xa xưa đã có rất nhiều anh hùng ở đây, bây giờ khắp nơi lại đổ nát, núi sập sông gãy, nước sông chảy ngược…
Đâu còn chút sầm uất gì như thời trước thiên tai.
Khương Ninh thậm chí còn không biết, mình có tìm nhầm chỗ hay không.
Khắp nơi đều hoang tàn, không còn thấy rõ biên giới.
Khương Ninh dùng ống nhòm quan sát, có thể thấy mảng kiến tạo va chạm đã kết thúc, sau đó là những mảng đất bắt đầu rạn nứt rồi chìm xuống.
Khắp nơi gồ ghề, muốn tìm chỗ để hạ cánh cũng mất hơn một tiếng.
Bọn họ khá may mắn, tìm được một chỗ khá bằng phẳng.
Trực thăng chậm rãi đáp xuống, cánh máy bay từ từ dừng lại.
Bước xuống trực thăng, bọn họ không biết là do chân mềm hay đất mềm, chỉ cảm thấy dường như đứng không vững.
Tạm thời thoát được một kiếp, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh nhìn nhau, không nói gì mà chỉ ôm nhau thật chặt.
Dư chấn lúc nào cũng có thể xảy ra lần nữa, mảnh đất này đã không còn là nơi an toàn tuyệt đối nữa.
Khương Ninh cất trực thăng, ba người một chó quan sát địa hình xung quanh, núi ở phía xa cũng bị sụp đổ, nhưng chân núi vẫn còn khá vững vàng, hơn nữa khắp nơi cũng không còn bóng người.
Né tránh dư chấn chắc cũng không phải là vấn đề, Hoắc Dực Thâm đề nghị: “Bây giờ cứ tìm chỗ nghỉ chân đã nhé?”
Vừa dứt lời, dưới chân lại bắt đầu rung chuyển.
Dư chấn lại đến rồi!
Khương Ninh biến sắc, vội vàng lấy mô-đun cứu sinh ra.
Ba người một chó chui vào trong mô-đun cứu sinh, nhanh chóng ngồi vào thắt dây an toàn, động tác thành thạo đến mức nhắm mắt cũng có thể thực hiện được.
Mô-đun cứu sinh có chức năng giảm rung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rung lắc chừng mấy phút.
Đến lúc này rồi, có đau buồn cũng vô ích.