Bay liên tục bảy tiếng, cộng thêm việc còn chưa được ăn sáng, bụng của mọi người đều đã kêu ùng ục.
Mỗi người được một phần cơm thịt đùi heo thơm ngào ngạt, có cả cải xanh tươi, mùi thơm tràn ngập khắp mô-đun cứu sinh.
Cơm nước xong, bọn họ không quên uống một ly nước trái cây ngọt ngào.
Dư chấn đứt quãng, bọn họ đã ở trong mô-đun cứu sinh, dư chấn không quá lớn nhưng cũng không thể tùy tiện ra bên ngoài.
Lỡ như đến lúc đó bị thần chết gọi tên thì sao?
Mô-đun cứu sinh rất chật hẹp, cảm giác thời gian trôi qua rất mệt mỏi.
Khương Ninh lấy máy tính bảng ra, sau đó mở phim điện ảnh, vừa cắn hạt dưa vừa xem…
Hoắc Dực Thâm không thích ăn, nhưng mấy năm qua anh đã luyện được kỹ thuật tách hạt dưa tuyệt vời.
Anh cố gắng làm thành một chén, chia đều hạt dưa cho cả vợ và em gái.
Chó cũng chau mày: “Gâu!”
Hoắc Dực Thâm vỗ về: “Đừng nóng vội, mày có ngay đây.”
Khương Ninh và Đậu Đậu đều không nhịn được cười.
Ăn vui chơi giải trí, nếu có chuyện gấp thì vào nhà vệ sinh giải quyết.
Buổi tối, trời đất tĩnh lặng, xung quanh tối đen không thấy gì cả.
Cả ngày chạy thoát thân, cho dù tinh thần hay cơ thể đều vô cùng mệt mỏi, Khương Ninh cố tình thắp nến thơm, hai đứa nhỏ ngủ rất sâu.
Khương Ninh đưa toàn bộ vào không gian, lén ra ngoài hoạt động gân cốt.
Trong không gian rất yên tĩnh, không có động đất hay bất kỳ thiên tai nào.
Ngủ ở trên giường chừng mấy tiếng đồng hồ, sau đó mọi người lại trở về mô-đun cứu sinh.
Ngày hôm sau, dư chấn đã yếu đi rất nhiều, ba người một chó ra ngoài vận động.
Dù sao bọn họ cũng đang rảnh rỗi, quyết định lấy lò nướng ra, bận rộn ở bên cạnh mô-đun cứu sinh.
Gỗ than đều được dự trữ trước thiên tai, cuối cùng cũng có chỗ dùng đến.
Khương Ninh vừa nướng chín cánh gà xong, quét một lớp mật ong xong định bỏ vào miệng, dư chấn lại ầm ầm lao đến.
Bọn họ đâu còn hơi sức đâu để ăn nữa, để lại lò than vội vàng chui vào trong mô-đun cứu sinh —— Mạng sống quan trọng hơn!
Đến khi dư chấn đã qua, lò nướng không đổ, nhưng mà…
Đậu Đậu nhăn nhó: “Chị dâu ơi, cánh gà nướng thành than hết rồi.”
Không chỉ cánh gà, còn có hàu tươi, cá, bắp, cà.
Khi còn bé Đậu Đậu thường bị bỏ đói nên cô bé rất quý trọng thức ăn, thấy nhiều món bị hư như vậy, cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu.
Nhưng Khương Ninh ỷ vào việc mình có không gian, đồ ăn đề huề, vì vậy vội vàng an ủi: “Không sao, chúng ta làm lại lần nữa.”
Từ từ nướng, từ từ ăn, dù sao cũng không để làm gì.
Buổi sáng ăn đồ nướng, buổi chiều thì nấu cơm dã ngoại.
Hoắc Dực Thâm tìm hai tảng đá lớn để làm bếp, ba người một chó đi tìm chút củi ở xung quanh.
Thịt muối xào tỏi, do đầu bếp nghiệp dư Đậu Đậu làm đứng bếp.
Xào được một nửa, dư chấn lại xuất hiện, đá đột nhiên bị ngã xuống, ngay sau đó nồi thức ăn bị đổ xuống đất.
Đậu Đậu đang cầm xẻng cơm: “...”
Sợ Đậu Đậu sẽ khóc, Khương Ninh vội vàng đổ lỗi lên người Hoắc Dực Thâm: “Anh làm gì kỳ vậy, tìm tảng đá mà cũng không được.”
Hoắc Dực Thâm tự dưng bị mắng: “...”
Cho dù thế nào, mặc dù bản thân cũng không cố ý, nhưng lãng phí thức ăn đúng là đáng xấu hổ.
Khương Ninh rút kinh nghiệm xương máu, quyết định làm một món không sợ rơi vỡ.
Khoai lang nướng!
Không chỉ có khoai lang đỏ, còn có khoai môn, khoai tây, hương thơm ngào ngạt khắp nơi.
Trời tối rất nhanh, ba người vây quanh bên đống lửa, ăn khoai lang đỏ mới ra lò.
Khoai nóng hổi, vỏ ngoài được nướng chín, lúc bóc ra tay sẽ đen thui, trên miệng cũng dính vệt đen.
Thấy Khương Ninh giống như mèo con ham ăn, Hoắc Dực Thâm không khỏi buồn cười, đưa khoai lang đỏ đã lột vỏ xong cho cô.
Khương Ninh nhận, cô ăn nhưng không ngờ lại đưa tay quẹt lên mặt anh một cái.