Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 815 - Chương 816

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 816 -

Trên gương mặt đẹp trai của Hoắc Dực Thâm, xuất hiện hai đường đen.

Đậu Đậu không nhịn được, cười to: “Anh ơi, mặt anh đen quá.”

Không chỉ cười, cô bé còn lấy điện thoại ra chụp hình.

Sau đó không ngừng chụp được, chụp một người, chụp hai người, chụp cả người cả chó, cuối cùng là chụp ảnh gia đình.

Ăn uống no đủ, bọn họ trở về mô-đun cứu sinh ngủ.

Đến sáng hôm sau, mọi người ra ngoài đánh răng rửa mặt, sau đó chuẩn bị một bữa xế sáng trên chiếc bàn đơn sơ.

Có bình trà thủy tinh, Khương Ninh nấu nước sôi, bỏ thêm chút lá trà, lá trà ở trong nước sôi từ từ nở ra, mùi thơm chậm rãi tản ra…

Nước trà màu xanh lục, uống thử một ngụm cảm thấy rất mát mẻ, tinh khiết, ngọt ngào.

Ba người một chó rất thích hưởng thụ bữa xế sáng, nếu xung quanh không bị sụp đổ, chắc người ta còn tưởng bọn họ đang nghỉ ngơi, tất cả đều rất tốt đẹp, không hề có tận thế.

Trừ mấy cơn dư chấn yếu ớt, nếu không đến khi cần thiết, Khương Ninh cũng không vào mô-đun cứu sinh, mà dựng một lều vải.

Sau năm ngày, đúng là sống rất thoải mái, nhưng cũng không thể khinh thường thiên tai.

Đáng tiếc nơi này cách xa thành phố, xung quanh đều hoang tàn, cũng không biết bên ngoài thế nào rồi.

Nơi nào cũng sẽ bị rạn nứt hoặc sụp đổ mà thôi, cho dù có xe cũng không thể chạy thoát.

Khương Ninh luôn chuẩn bị trước thiên tai, cô muốn ra ngoài để tìm hiểu tình hình thực tế, phải đối mặt với biến cố thì mới tìm được cách ứng phó được.

Sau khi bàn bạc xong, hai người quyết định lái trực thăng ra ngoài.

Bọn họ bay dọc theo bờ biển, vì tiết kiệm dầu nên bay thẳng để rút ngắn hành trình.

Kế hoạch ban đầu là bay trong hai tiếng, không ngờ nửa tiếng là đến.

Không phải là vì rút ngắn khoảng cách, mà thành phố ven biển đã không còn nữa, bị nước biển nuốt mất rồi.

Khương Ninh không rõ ở phía dưới là chỗ nào nữa, nhưng theo như tốc độ của trực thăng, chắc vùng ven biển đã bị nuốt mất hơn một trăm kilomet rồi.

Không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, mặc dù hai người không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Trước mắt, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Trực thăng quay đầu, bay về.

Sau khi trở về, tâm tình hai người hơi nặng nề, mất một ngày mới có thể điều chỉnh lại.

Sống ngày nào biết ngày đó, vui vẻ hay đau khổ cũng chỉ trong ngày hôm đó.

Vì vậy vẫn nên tiếp tục ăn uống sống sót.

Thời gian dần trôi qua, dư chấn đã hoàn toàn kết thúc, Khương Ninh cất mô-đun cứu sinh đi, ngày nào cũng đi dạo xung quanh một chút.

Vừa để phòng trường hợp có người xông đến, cũng muốn tìm hiểu tình trạng bên ngoài một chút.

Ba người một chó leo lên điểm cao nhất, dùng ống nhòm quan sát từ xa.

Địa hình ở đây khá cao, cho dù đất liền có bị chìm thì cũng sẽ không nhanh như vậy.

Có chừng mấy nghìn người, bề ngoài không những rách rưới lôi thôi, mà còn bị thương không nhiều thì ít, ai cũng ủ rũ cúi đầu như xác chết biết đi vậy.

Mà hướng mà bọn họ đi đến, rất có thể là chỗ Khương Ninh chọn để sống.

Dù sao khu vực này cao hơn mặt nước biển khá nhiều, hơn nữa địa hình tương đối ổn định.

Căn cứ Helios chỉ có chừng năm chiến khu lớn, nhưng các tỉnh đều có căn cứ chính phủ, nếu cô đoán không nhầm, đám người sống sót này chắc là đến từ phía đông nam đi về phía đất liền.

Không ai biết bọn họ đã đi được bao xa, còn bao lâu nữa mới có thể tìm được nhà mới.

Có lẽ, cả đời sẽ lưu lạc, cho đến lúc nhắm mắt.

Khương Ninh vừa là người đứng xem, vừa là người từng trải.

Hai đời trải qua tận thế, tổng cộng là mười hai năm, cô đã chứng kiến quá nhiều thứ nên dần trở nên vô cảm, rất ít khi đồng cảm với ai.

Bởi vì dù cô có không gian, nhưng cũng không biết thiên tai có thật sự kết thúc hay không.

Cô nhìn chằm chằm đội ngũ cách năm sáu kilomet, suy nghĩ lúc lâu rồi nói: “Hay chúng ta đi tìm chỗ mới lần nữa nhé?”

Bình Luận (0)
Comment