Hoắc Dực Thâm không phải nói nhảm, mà là trên cơ thể cá voi xanh có vô số ký sinh trùng - rận cá voi.
Do ảnh hưởng của virus viễn cổ, thể tích của rận cá voi cũng tăng theo, tính sát thương đối với cá voi xanh càng mạnh hơn.
Thật hiếm khi gặp được vật to lớn dễ dùng, cá voi xanh toàn thân khó chịu sao có thể bỏ qua cơ hội gãi ngứa, cứ thế mà đâm thẳng vào tàu ngầm, muốn cọ sạch rận cá voi trên người.
Thế là, cá voi xanh cọ cọ cọ, tàu ngầm lùi lùi lùi.
Nhưng nó cứ bám riết không tha, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bị xóc nảy suốt hơn nửa tiếng, Khương Ninh cuối cùng bị say sóng, thế là đóng cửa sổ quan sát, thu cả người cả tàu ngầm vào không gian.
Thời gian là vàng bạc, không dám ở lại không gian lâu, dừng lại hơn mười phút, ước chừng cá voi xanh đã đi rồi, thế là quay trở lại biển.
Ai ngờ còn chưa đến năm phút, tàu ngầm lại rung lắc.
Cảm giác quen thuộc chết tiệt, chẳng lẽ nó yêu tàu ngầm của cô rồi sao?
Khương Ninh thử đi thử lại vài lần, nhưng cá voi xanh quá say mê, sống chết không chịu nhấc mông ra.
Ai muốn yêu thì yêu, đã không chống cự được thì cô đành nằm im tận hưởng.
Bị cọ xát hơn hai tiếng, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Ngủ trưa dậy, Đậu Đậu mở cửa sổ quan sát.
Ủa, sao trời tối rồi?
Quay về phòng xem đồng hồ, rõ ràng mới ba giờ chiều.
Đại dương kỳ lạ, cô bé vội vàng gõ cửa phòng anh chị.
Ngày nào cũng không được yên ổn, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không dám lơ là, vội vàng dậy kiểm tra.
Quả nhiên đen sì sì, bên ngoài giơ tay không thấy năm ngón.
Cửa sổ quan sát được làm từ mấy lớp kính đặc biệt kiên cố, chất lượng không thể có vấn đề, nếu không nước biển đã tràn vào từ lâu.
Đậu Đậu trèo lên cửa sổ quan sát số 2, bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Khương Ninh nghĩ đến cửa sổ quan sát số 3 ở đuôi tàu ngầm, vội vàng chạy qua kiểm tra.
Không có vấn đề gì, ánh sáng từ mặt biển lọt vào, có thể nhìn thấy cá bơi lội thong thả bên ngoài.
Vì vậy, ba người một chó chằm chằm nhìn vào cửa sổ, thậm chí còn thưởng thức trà chiều.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Hoắc Dực Thâm phỏng đoán: "Có lẽ là đầu tàu ngầm bị sinh vật nào đó bám vào rồi."
Tàu ngầm cỡ trung, diện tích đầu tàu không hề nhỏ, vậy thì sinh vật biển đó phải to lớn đến mức nào?
Khương Ninh suy nghĩ, đợi đến tối Đậu Đậu ngủ rồi, sẽ thu tàu ngầm vào không gian, xem thử thứ quái quỷ này rời khỏi nước biển có thể sống hay không?
Cô thực sự rất tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào đang bám vào tàu ngầm.
Đáng tiếc là còn chưa đợi đến tối, sinh vật bí ẩn bên ngoài đã động đậy.
Nó từ từ di chuyển ra xa, ánh sáng dần dần lọt vào.
Mái tóc vàng óng ả bay lả lơi… là tóc ư?
Dài và nhiều vô kể.
Khương Ninh kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra quay video.
Giống như hoa cẩm chướng vàng, từng lớp từng lớp nở rộ, trên đó mọc vô số xúc tu mảnh như sợi tóc.
Càng trôi xa, những xúc tu quấn quanh tàu ngầm càng tung bay, dài đến hàng chục mét.
Phía trên giống như một bán cầu, bên trong như có bóng đèn phát sáng.
Hóa ra là sứa phát sáng.
Nhìn kỹ thì hình dáng của nó thực sự rất đẹp, chuyển động uyển chuyển, các xúc tu đung đưa trong nước.
Ai không biết còn tưởng nó đang quay quảng cáo dầu gội đầu - vô cùng mượt mà.
Đợi đến khi sứa phát sáng rời đi, Khương Ninh về phòng tra cứu tài liệu.
Tài liệu tải về trước thiên tai rất nhiều, cô thực sự đã tra ra được - sứa bờm sư tử.
Xúc tu dài hơn ba mươi mét, tuy bề ngoài mượt mà, lộng lẫy nhưng bên trong chứa đầy độc tố, sơ ý một chút có thể khiến người ta toi mạng.
Ngày đầu tiên du ngoạn dưới đáy biển trôi qua như vậy, tuy có chút thót tim nhưng may mắn vẫn bình an.
Chỉ là Khương Ninh không ngờ, ngày hôm sau cá voi xanh lại đến gãi ngứa.
Lần này không cọ mông nữa, đổi sang cọ đầu.