Bị virus viễn cổ lây nhiễm, tính tình cá voi xanh không còn hiền lành như trước, lúc gãi ngứa chỉ hận không thể lột da mình ra.
Nó cọ xát như vậy suốt hai ba tiếng, Khương Ninh thực sự chịu không nổi, thật sợ tàu ngầm một ngày nào đó bị nó cọ tróc da.
Thế nên sau khi nó rời đi, cô dứt khoát chuyển chỗ.
Hừ, trốn không được thì phải chịu sao?
Nhưng mà, Khương Ninh rất nhanh đã nhận ra, ở vùng biển này rốt cuộc ai mới là kẻ thống trị.
Nó có thể tìm đến một cách chính xác, không nói hai lời lao vào gãi tới tấp.
Khương Ninh vừa bất lực vừa buồn bực: "..." Quả là nghiệp chướng!
Đậu Đậu thì lại vui vẻ, thậm chí còn đặt cho nó một cái tên, Lam Lam.
Khương Ninh tự an ủi mình, chỉ là Đậu Đậu quá cô đơn thôi.
May là Lam Lam thực sự chỉ tới để gãi ngứa.
Sống dưới đáy biển cũng khá tốt, cách một lớp cửa sổ quan sát ngắm nhìn đủ loại sinh vật biển, cua nhện, cá nóc các thứ.
Đặc biệt là cá mặt trăng, quả thực là một tên ăn vạ.
Rõ ràng là tự đâm vào, thế mà lại ngã ngửa ra biển, sau đó chết sống không chịu đứng dậy.
Giống như đang nói, hôm nay không có tám vạn mười vạn, đừng hòng bắt tao đứng dậy!
Đậu Đậu ngây người: "Anh ơi, sao nó không đứng dậy?"
Hoắc Dực Thâm phổ cập khoa học: "Trông nó to mấy mét vậy thôi, nhưng nó rất vụng về và không biết bơi, thường trở thành con mồi của những kẻ săn mồi hung dữ dưới biển, hoặc bị lưới đánh bắt mắc kẹt, hoặc nằm nghiêng trên mặt nước trôi theo dòng, y hệt mặt trăng."
Đậu Đậu bừng tỉnh, vuốt ve đầu nó qua lớp kính: "Em thấy nó khá dễ thương."
Thực sự dễ thương, xấu xí một cách dễ thương.
Nhưng mà, Khương Ninh chiều chuộng trò ăn vạ của nó, cá mập thì không chiều chuộng. Nó để lộ hàm răng sắc nhọn lao tới cắn xé.
Cá mặt trăng giãy giụa nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Nước biển nhanh chóng nhuộm đỏ, cá mặt trăng trong lúc giãy giụa đâm vào tàu ngầm.
Có lẽ là sự vụng về của nó khiến Đậu Đậu nhớ đến những ngày tháng thời thơ ấu, thực sự không đành lòng nhìn cá mặt trăng bị giết hại, cô bé vô thức tràn đầy lòng thương cảm, nhưng lại phát hiện mình chẳng làm được gì.
Chỉ có thể ngoảnh mặt đi, không dám nhìn cảnh máu tanh.
Nhìn thấy nỗi buồn thương trong mắt em gái, Hoắc Dực Thâm vội vàng đóng cửa sổ quan sát: "Thực ra biển cả là một thế giới khác của loài người, cũng là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, muốn bảo vệ bản thân, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Em thấy cá mặt trăng đáng thương, nhưng quy luật cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, nếu nó không ăn các loài động vật khác, thì cũng không sống được đến ngày hôm nay, phải không?"
Đậu Đậu suy nghĩ, vậy mà không thể phản bác.
"Em phải lấy đây làm bài học, sau này nhìn thấy người đáng thương, đừng nhất thời xúc động mà ra tay giúp đỡ, mà phải suy nghĩ thấu đáo, quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn.
Cho dù quyết định giúp đỡ, cũng phải cân nhắc đến năng lực của mình, lấy việc bảo vệ bản thân không liên lụy đến người khác làm tiền đề."
Hoắc Dực Thâm không muốn dạy em gái thành người máu lạnh, nhưng sống trong tận thế đen tối, sự lương thiện này thật khó nắm bắt, cô bé cần có tư duy tỉnh táo và độc lập.
Đậu Đậu gật đầu, là anh trai và chị dâu đang bảo vệ cô bé.
Có một số việc cần suy nghĩ nên hai ngày liền Đậu Đậu không mở cửa sổ quan sát.
Nhưng Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm thỉnh thoảng sẽ ngồi trước cửa sổ, hoặc uống một tách cà phê, hoặc lật tạp chí để giết thời gian.
Vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ở đằng xa có một thứ màu xám đen.
Khương Ninh dùng ống nhòm quan sát, là tàu ngầm, thế mà lại cùng kiểu với 2688.